Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 81: Chuyện hôn nhân đại sự

Trước Sau

break

Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, không gian tĩnh lặng không một lời. Khương Thượng Thư tay nâng chén trà lên rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống. Động tác ấy lặp lại đôi ba lượt, ông đắn đo hồi lâu rồi mới cất tiếng: “Thưa mẫu thân, Uẩn Đường là trưởng nữ dòng chính của con, dĩ nhiên con luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với nó. Nếu không vì…” Ông ngập ngừng, ý tứ giữ gìn lời nói ngay cả khi ở nhà, “thì chuyện trăm năm của nó đâu đến nỗi trễ tràng đến tận bây giờ.”

Do duyên cớ từ ngoại tổ mẫu, Uẩn Đường từ thuở nhỏ đã có dịp ra vào cung cấm, nhờ đó mà quen biết với Bệ hạ ngày nay. Khi ấy, triều đình vẫn công nhận Đại điện hạ, con trai của chính cung hoàng hậu, là Thái tử, ngôi vị Trữ quân vô cùng vững chắc, các vị hoàng tử khác cũng đều an phận thủ thường. Thất điện hạ Bùi Hàm tuy được cho là không có duyên với ngai vàng, nhưng lại là con của Hiền Quý phi, mẫu tộc Lăng thị của hắn lại có chiến công hiển hách, xuất thân chỉ đứng sau Thái tử điện hạ, và sớm đã được phong tước Duệ Vương.

Khương Thượng Thư từng rất hài lòng với mối duyên thanh mai trúc mã giữa trưởng nữ nhà mình và Duệ Vương điện hạ. Vốn dĩ ông không có ý định chen chân vào vòng xoáy quyền lực, mà Duệ Vương điện hạ với xuất thân cao quý lại được Tiên đế yêu mến, quả thực là một lựa chọn không gì thích hợp hơn. Vì thế, ông đã một mực ngầm vun vén cho mối quan hệ này, và mọi chuyện cũng diễn tiến đúng như những gì ông dự liệu. Nếu không có biến cố bất ngờ nào xảy ra, trưởng nữ của ông gần như đã chắc chắn trở thành Duệ Vương phi; ông chưa từng nghĩ đến một mối hôn sự nào khác cho con gái.

Nào ngờ, thế sự thật khó lường, Minh An Thái tử đột ngột qua đời, khiến ngôi vị Đông cung bị bỏ trống, các hoàng tử vì thế mà tranh giành kịch liệt. Gia tộc Khương gia từ xưa đã có tổ huấn, không dính dáng đến các phe phái, luôn giữ mình ở vị thế trung lập. Quan trọng hơn cả, Duệ Vương điện hạ trong cuộc đua giành ngai vị lúc ấy lại chẳng chiếm được chút ưu thế nào. Điều này khiến ông không dám mạo hiểm đặt cược, sợ rằng nếu sơ suất sẽ rước họa cho cả gia tộc.

Dù trong cung chưa chính thức ban hôn, nhưng hầu như ai cũng tường tận mối quan hệ giữa trưởng nữ nhà ông và Duệ Vương điện hạ. Trước tình hình đó, ông không hề tỏ thái độ rõ ràng, mỗi khi có người đụng đến chuyện này, ông đều cố ý nói năng mập mờ cho qua. Về phía Duệ Vương điện hạ, hắn cũng chưa từng yêu cầu ông phải đứng về phe nào, thậm chí, hắn chưa bao giờ có ý định lôi kéo ông vào cuộc.

Khoảng thời gian đó, lòng ông rối như tơ vò, tâm trạng vô cùng dằn vặt. Phải biết rằng, công lao phò tá tân quân lên ngôi là điều mà biết bao thần tử trong triều đều hằng ao ước. Hơn nữa, nếu Duệ Vương điện hạ có thể kế vị, ông nghiễm nhiên sẽ trở thành quốc trượng tương lai, một địa vị mà người thường khó lòng sánh kịp. Thế nhưng, ông không thể nào đánh cược sự hưng vong của cả gia tộc vào một ván cờ chưa rõ thắng thua.

Chẳng bao lâu sau khi rơi vào vòng xoáy tranh đoạt ấy, Duệ Vương điện hạ bị Tiên đế khiển trách, phải tự xin rời kinh, xem như không còn duyên phận với ngai vàng. Hôm ấy, giữa triều đình, ông đã đứng đó, chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng chỉ thầm cảm thán rằng mình đã không bị lợi lộc làm mờ mắt mà vội vàng ngả về phía Duệ Vương. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì nỗi lo âu đã ập đến, ông sợ rằng Khương phủ sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy. Ánh mắt của các đồng liêu trong triều, dù hữu ý hay vô tình, đều đổ dồn về phía ông. Vậy mà ông vẫn đứng thẳng lưng, không một lời cầu xin nào cho Duệ Vương.

Uẩn Đường ở nhà cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Vì đại cục, nó đã chủ động cắt đứt mọi liên lạc với Duệ Vương điện hạ, phủi sạch mọi mối liên hệ có thể gây bất lợi cho Khương phủ. Sau khi Duệ Vương rời kinh thành đến trấn giữ biên ải, ông mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù vậy, ông vẫn thường xuyên để ý đến những lời đồn đại trong kinh thành, lo sợ thanh danh của trưởng nữ sẽ bị tổn hại.

May mắn thay, ở kinh đô không một ai nhắc lại chuyện cũ, điều này khiến ông yên tâm được phần nào. Tình hình kinh thành lúc bấy giờ biến ảo khôn lường, ông đành phải tạm gác lại chuyện hôn sự của các con gái, cốt để tránh cho chúng vô cớ bị tai bay vạ gió. Trong khi đó, mấy vị hoàng tử còn lại ở kinh đô ngày càng tranh giành quyết liệt, cuộc chiến giành ngôi vị Trữ quân kéo dài suốt mấy năm trời. Liên tiếp có hoàng tử bị biếm truất, hoặc bị cầm cố, khiến các đại thần đã kết bè kéo đảng trong triều ai nấy đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.

Khi ấy, nào có ai ngờ được rằng, người cuối cùng giành được đế vị lại chính là Duệ Vương điện hạ. Ngày mà ngôi vị được định đoạt, ông đã ngồi lặng lẽ trong thư phòng suốt một đêm dài. Người ta thường nói, một triều thiên tử, một triều thần. Ông tuy không công khai thiên vị Duệ Vương, nhưng cũng chưa từng có hành động bỏ đá xuống giếng. Duệ Vương sau khi kế vị đã tiến hành thanh trừng các thế lực cũ, nhưng tất nhiên không động đến Khương gia, xem như gia tộc ông không có công cũng chẳng có tội.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc