Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 84: Lễ mừng thọ

Trước Sau

break

Liễu phủ Thái phu nhân mừng đại thọ tám mươi, lại thêm hôn sự của Liễu tiểu thư đã cận kề, quả thực là song hỷ lâm môn. Liễu gia vốn chưa phân gia, đến nay quyền quán xuyến mọi việc đã được giao cho hàng cháu của Thái phu nhân. Cả năm chi của Liễu phủ cùng nhau tổ chức mừng thọ cho tổ mẫu, mời khắp thân bằng cố hữu đến chung vui.

Khương phủ sớm đã nhận được thiếp mời, và đã định An thị sẽ dẫn theo mấy vị tiểu thư trong nhà đến mừng thọ. Uẩn Đường xin nghỉ phép nửa ngày, từ trong cung đi thẳng đến Liễu phủ.

Nhân dịp Thái phu nhân mừng thọ, trước cổng Liễu phủ xe ngựa ra vào tấp nập. Các quan khách trong triều đều xem xét thời thế, ai nấy cũng đều vui vẻ nhận lời đến dự lễ mừng thọ của Liễu Thái phu nhân. Lễ vật mà Liễu gia nhận được gần như chất cao đầy cả một chiếc bàn lớn đặt trang trọng nơi chính đường.

Hôm nay xuất cung, Uẩn Đường chọn mặc một chiếc áo váy màu hồng thẫm thêu nổi hoa hải đường để tăng thêm phần hân hoan. Nàng cài một chiếc bộ dao bằng san hô kết chuỗi, điểm xuyết thêm vài cây trâm có khắc chữ Phúc, quả là một bộ trang phục không gì có thể thích hợp hơn để đi mừng thọ.

Lần này, Khương phủ cũng đã chuẩn bị lễ vật mừng thọ rất hậu hĩnh, bao gồm một pho tượng Quan Âm bằng thanh ngọc, một cặp bình ngọc mang ý nghĩa trường thọ, hai cặp bát Phúc Lộc Thọ, một bức tranh Tiên Lộc, cùng một bộ gồm mười chiếc quạt mang ý nghĩa chúc thọ.

Uẩn Đường vừa bước vào Liễu phủ, một thị nữ liền nhanh chóng dẫn nàng đến ngoài cửa Thùy Hoa ở hậu viện, nơi Liễu Kỳ đang đứng đợi sẵn. Sau khi chào hỏi nhau, Liễu Kỳ nói: “Ta sắp vào thỉnh an tằng tổ mẫu, tiểu thư có muốn đi cùng ta không?”

“Được.” Uẩn Đường nhờ một thị nữ nhắn lại với An thị, người đã có mặt tại phủ từ trước, rồi cùng Liễu Kỳ đi đến chúc thọ Thái phu nhân.

Tại Phúc Ninh viện, một bà vú hầu ở ngoại viện tươi cười rạng rỡ đón tiếp: “Ngũ tiểu thư đến rồi ạ.” Liễu Kỳ là trưởng nữ dòng chính của chi cả, mà Liễu phủ hiện tại lại do chi cả trông coi, nên người hầu kẻ hạ trong phủ tự nhiên đều tỏ ra niềm nở, săn đón nàng. Nàng khẽ gật đầu đáp lại: “Vị này là Khương gia Đại tiểu thư.”

“Thỉnh an Khương Đại tiểu thư, mời tiểu thư đi lối này.”

Thị nữ vén rèm lên, gian nhà chính quả thực đông vui náo nhiệt, người đứng kẻ ngồi không ít. Thái phu nhân an tọa trên ghế chủ vị, mái đầu đã bạc trắng phơ, trên người khoác chiếc áo bào màu đỏ sẫm thêu đầy những họa tiết chữ Phúc tròn đầy, càng làm tôn thêm không khí hỷ sự của buổi lễ. Con dâu, cháu dâu của mấy chi trong Liễu gia, người đứng người ngồi, tất cả đều đang quây quần trò chuyện vui vẻ bên cạnh lão tổ tông của mình. Liễu Thái phu nhân sống đến tuổi này, duyên phận mỹ mãn, con cháu đều thành đạt, phúc khí ấy quả là điều mà người thường có cầu cũng chẳng được, ai nấy đến đây cũng chỉ mong được hưởng chút phúc lộc của bậc lão nhân. Uẩn Đường thấy Thái phu nhân có nét mặt tươi cười phúc hậu, lại đặc biệt tỏ ra trìu mến với hàng con cháu.

“Kính chúc Lão tổ tông nhật nguyệt rạng ngời, tùng hạc trường xuân, tiếng cười luôn nở trên môi, hưởng trọn niềm vui thiên luân.”

Nàng vái lạy mừng thọ xong, Thái phu nhân mỉm cười tỏ vẻ ưng thuận, lại còn cho người mang tặng nàng một đôi vòng vàng có chạm hình quả lựu.

“Khương tiểu thư quả thực rất được lòng Lão tổ tông nhà chúng tôi.” Người vừa lên tiếng là Hàn thị, mẫu thân của Liễu Kỳ, cũng là đương kim chủ mẫu của Liễu phủ. Mọi người xung quanh cũng nói theo vài câu phụ họa. Liễu Thái phu nhân cười hiền từ, ra hiệu cho Uẩn Đường tiến lại gần. Một thị nữ mở hộp ra, Thái phu nhân đích thân lấy đôi vòng đặt vào tay nàng.

Trưởng bối ban tặng, phận làm con cháu không dám chối từ. Đôi vòng vàng chạm hình lựu là một phần, nhưng món quà của Thái phu nhân còn mang ý nghĩa ban thêm phúc lành cho nàng. Uẩn Đường kính cẩn tạ ơn Thái phu nhân, sau đó lui xuống rồi giao đôi vòng cho Thải Đào cất giữ. Thị nữ của Liễu gia cũng đã đưa lại chiếc hộp đựng vòng cho Thải Đào. Nàng cẩn thận cất đôi vòng vàng đi, lòng khấp khởi vui mừng cho tiểu thư của mình.

Uẩn Đường và Liễu Kỳ nán lại gian nhà chính thêm một lát. Thấy khách khứa đến chúc thọ ngày một đông, hai người cảm thấy nếu ở lại thêm nữa e rằng sẽ không tiện, bèn xin phép Liễu phu nhân rồi tìm cơ hội lui ra ngoài.

Còn khá lâu nữa mới đến giờ ngọ yến, Liễu Kỳ ngỏ lời: “Hay là chúng ta đến phòng ta ngồi chơi một lát nhé?” Việc xã giao giữa các khách khứa cũng thật phiền hà và mệt mỏi, Uẩn Đường vui vẻ nhận lời: “Hay quá.” Cả hai người tâm ý tương đồng, Liễu Kỳ mỉm cười nói: “Mời đi lối này.”

Tiểu viện của nàng nằm ở phía đông nội trạch của Liễu phủ, có tên là Oánh Hân Uyển. Trong phòng được bài trí một cách thanh nhã, so với khuê phòng của các tiểu thư khác, nơi đây phảng phất nhiều hơn không khí của sách vở. Cả hai ngồi xuống bên chiếc bàn tròn, Liễu Kỳ liền cho gọi thị nữ, dặn người đến nhà bếp nhỏ lấy ít điểm tâm mang lên.

Trên chiếc kệ nhiều tầng đặt ở phía đối diện, Uẩn Đường nhìn thấy một chiếc quạt tròn mới chỉ thêu được phân nửa, hẳn đó là vật mà Liễu Kỳ chuẩn bị cho ngày xuất giá của mình. Mặt quạt thêu hình mẫu đơn và cánh bướm. Đóa hoa mẫu đơn khoe sắc tuy chưa được hoàn thiện, nhưng cũng đã phần nào phô bày được vẻ lộng lẫy của nó.

“Cái này là do chính tay tiểu thư thêu à?”

“Lúc chuẩn bị cho ngày cưới cũng không có việc gì làm, nên ta thêu cho khuây khỏa ấy mà.” Những hạt châu, những mảnh ngọc được đính trên mặt quạt đều được sắp đặt một cách khéo léo, hòa quyện một cách tinh tế với họa tiết thêu.

Uẩn Đường khen ngợi: “Ta lại không có được tay nghề khéo léo này, quả thực rất tinh xảo.”

Liễu Kỳ mỉm cười đáp: “Ta cũng phải luyện tập dần dần mới được như thế này, tất cả là nhờ có tam thẩm tận tình chỉ dạy.”

Hai người trò chuyện thêm một lát. Khi nhắc đến một tập thơ mà Liễu Kỳ mới đọc gần đây, thấy Uẩn Đường tỏ ra hứng thú, Liễu Kỳ bèn đến kệ sách để tìm. Uẩn Đường nhìn theo, thấy trên kệ sách là mấy hàng sách được xếp đặt ngay ngắn.

Thư án cũng được thu dọn rất ngăn nắp, một góc đặt văn phòng tứ bảo, bên trên trải một tờ giấy tuyên còn dang dở bài thơ của Liễu Kỳ. Toàn bộ thư án được làm bằng gỗ hoàng hoa lê, có khảm xà cừ để trang trí. Người thợ quả thật rất tài hoa, đã biết nương theo vân gỗ mà dùng xà cừ để tạo hình một cành lê đang trổ hoa.

Ánh mắt Uẩn Đường bị những cánh hoa lê như đang rơi ở góc án thu hút, trông thì có vẻ bình thường, nhưng nàng lại cảm thấy có điều gì đó thật huyền diệu. Liễu Kỳ nhận ra ánh mắt của nàng, bèn nói: “Tiểu thư cứ xem thử xem, có gì đặc biệt chăng.”

Được chủ nhân cho phép, lòng tò mò của Uẩn Đường cũng trỗi dậy. Nàng khẽ gõ nhẹ lên mặt án, quả đúng như nàng đã đoán. Nàng nhìn kỹ cành lê trên thư án, men theo đường vân gỗ, tìm thấy một điểm hơi nhô lên ở góc. Chỗ đó được họa tiết tinh xảo che đi một cách khéo léo, nếu không tinh ý thì sẽ khó mà nhận ra được. Uẩn Đường khẽ ấn xuống, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, nhưng ngoài ra không có gì thay đổi. Nàng trấn tĩnh lại, quan sát những vật khác đang được bày trên án. Một chiếc nghiên mực cũng được khảm hình hoa lê. Nàng thử xoay chiếc nghiên, đóa hoa lê ở góc án như vừa lìa cành, và một ngăn kéo bí mật có vòng tay nắm tức thì hiện ra trên giá sách.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc