Ánh nắng vàng dịu xuyên qua song cửa, lốm đốm trải trên nền nhà, thoáng chốc gợi cảm giác tháng năm thật tĩnh lặng, êm đềm.
Giá như... giá như lúc này mình có thể nói rõ mọi chuyện với Bùi Hàm...
Ý nghĩ ấy cứ thôi thúc trong đầu Uẩn Đường, nhưng chân nàng lại ngập ngừng không bước. Nếu còn nán lại Thiên Hương Cư thêm chút nữa, e rằng sẽ không kịp lo liệu công việc ở Thượng Nghi cục. Nàng đã tự tìm cho mình một lý do hoàn toàn hợp lý, rồi cứ thế mà quay bước.
Uẩn Đường chỉ khẽ cúi mình hành lễ từ xa, không làm phiền Bùi Hàm.
Nàng đi thẳng xuống dưới lầu. Một mẻ bánh phù dung vừa mới ra lò nóng hổi, người làm đang tất bật dùng giấy dầu gói lại.
“Tiểu thư xin chờ một lát, sẽ xong ngay ạ.”
Uẩn Đường khẽ gật đầu. Bánh phù dung vốn là món trứ danh của Thiên Hương Cư, ngay cả giấy dầu dùng để gói bánh cũng được chăm chút đặc biệt, in hình hoa phù dung rất dễ nhận ra.
Người làm nhanh nhẹn gói ghém xong xuôi, rồi xách hai gói bánh lớn tiễn Uẩn Đường ra tận xe.
“Làm phiền ngươi rồi.” Thải Thao đưa cho người làm một xâu tiền thưởng, đoạn cất bánh vào xe.
Người làm nhận tiền, tươi cười nói vọng theo: “Tiểu thư đi thong thả.”
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh về phía hoàng thành. Trên lầu hai, trong gian phòng riêng, Bùi Hàm lúc này mới thu lại ánh nhìn.
Hôm nay Bùi Hàm xuất cung vốn có việc quan trọng, không ngờ lại tình cờ gặp Uẩn Đường tại đây. Càng không ngờ hơn là Uẩn Đường lại tỏ ra lạnh nhạt với mình đến vậy. Khi không còn thân phận đế vương ràng buộc, đến một lời nàng cũng không muốn nói với mình hay sao?
Tay Bùi Hàm đang nâng chén trà bất giác siết chặt lại. Công việc đã thu xếp ổn thỏa, ngài nói: “Về cung.”
“Vâng.” Cao Toàn lĩnh mệnh.
Lúc xuống lầu, Cao Toàn thấy trên quầy hàng bày la liệt những gói bánh phù dung đang bán rất chạy.
Cao Toàn nhớ Khương Đại tiểu thư rất thích ăn bánh phù dung. Vì thế, Bệ hạ còn đặc biệt yêu cầu đầu bếp của Thiên Hương Cư phải cẩn thận nghiên cứu công thức, tìm cách cải tiến nhiều lần mới cho ra được món bánh trứ danh khắp kinh thành như ngày nay.
Những tâm tư ẩn sau món bánh phù dung này, e rằng Khương tiểu thư chẳng hề hay biết. Có lẽ nàng ăn nhiều thành quen, nên dần dà cũng không còn thấy tha thiết như xưa nữa.
Chỉ có Thiên Hương Cư là ngày ngày vẫn tấp nập khách ra vào, món bánh phù dung vẫn được bao người ưa thích, xem như cũng không uổng phí tấm lòng của Bệ hạ.
“Gói ít bánh phù dung mang về.” Bùi Hàm thờ ơ nói.
Cao Toàn thoáng hiểu ý, liền gọi người quản lý của tiệm đến dặn dò đôi điều. Bệ hạ vốn không ưa đồ ngọt, trước kia đều là cố ý mua mang về cho Khương tiểu thư. Chẳng biết lần này phần bánh mang về cung sẽ được dùng vào việc gì đây.
Trong phòng chính của Thượng Nghi cục, Uẩn Đường bảo Thải Thao chia chút bánh ngọt cho các nữ quan và nữ sử đang phiên trực, không khí trong phòng làm việc lập tức trở nên vui vẻ, hòa ái. Nàng lướt qua chồng công văn được xếp ngay ngắn trên bàn. Hai ngày nàng nghỉ phép, mọi việc ở Thượng Nghi cục trên dưới đều vận hành trôi chảy, không có sự vụ nào tồn đọng cần nàng phải giải quyết.
Lâm Lạc Lan mỉm cười nói: “Thượng Nghi đại nhân trước khi nghỉ đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy cả rồi, chúng hạ quan chỉ cần cứ thế mà làm theo, đương nhiên sẽ không có gì sai sót.”
Đó tuy là lời thật lòng, nhưng lọt vào tai kẻ khác, lại dễ cho rằng nàng ta đang cố ý tâng bốc, nịnh nọt.
Lưu Tư Tân trình lên một tập công văn: “Thưa Thượng Nghi đại nhân, hôm qua bên Thượng Cung cục có gửi lịch trình yến tiệc cho ngày lễ Gia Hội, phiền ngài chuyển giúp đến Vân Hòa đường.” Việc thế này, chỉ có người đứng đầu Thượng Nghi cục mới đủ tư cách đảm nhận.
Uẩn Đường gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nàng dặn Thải Thao lấy phần bánh đã để riêng cho Ninh Dật Trần, rồi cùng mang đến Vân Hòa đường.
Buổi chiều, đang lúc thảnh thơi, vừa nghe thị nữ vào báo, Ninh Dật Trần liền nói ngay: “Mời Khương Thượng Nghi vào chính sảnh, rồi pha thêm một ấm trà Cốc Vận Hoa Hương mang tới.”
“Vâng, Thế tử điện hạ.”
Thị nữ vừa dâng lên loại trà hảo hạng thường dùng để tiến cung, Uẩn Đường khẽ nhấp một ngụm, rồi mới trình bày với Ninh Dật Trần mục đích mình đến đây hôm nay.
Toàn bộ quy trình yến tiệc được ghi lại rất rành mạch, rõ ràng. Lại thêm sự hướng dẫn của người từ hai ty Tư Tán và Tư Tân, ngày đại yến diễn ra ắt sẽ không xảy ra sơ suất gì.
Thuộc hạ thân cận bên cạnh Ninh Dật Trần cũng sẽ lưu tâm nhắc nhở hắn.
“Thế tử điện hạ có điểm nào chưa rõ không ạ?”
Ninh Dật Trần mỉm cười: “Hoàn toàn không có.” Trúc Hoài nhận lấy bản kế hoạch, cất đi cẩn thận, việc truyền đạt cho người dưới tự khắc sẽ có kẻ lo liệu.