Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 66: Bánh phù dung

Trước Sau

break

Trong lòng Khương lão phu nhân khẽ động: “Tại sao lại chỉ riêng Thượng Nghi cục các con phụ trách?”

“Thưa Tổ mẫu, lần này sứ đoàn vào kinh, tổng cộng có sáu vị khách quý được bố trí ở lại trong cung. Sáu cục Thượng nghi, mỗi cục sẽ chịu trách nhiệm một vị khách, Thượng Nghi cục của chúng con tình cờ được phân công phụ trách Cảnh Vương phủ.”

“Ra là vậy.” Khương lão phu nhân không hỏi thêm, chỉ là trong lòng mơ hồ nảy ra một ý nghĩ.

“Bữa tối nay cứ dùng luôn ở viện Thái An đi, ta đã dặn gian bếp nhỏ làm món cua nhồi cam mà con thích nhất rồi đó.”

Uẩn Đường mỉm cười vâng dạ.

Sáng hôm sau, vào giờ thỉnh an, nhân dịp Uẩn Đường hiếm hoi có mặt ở phủ, cả năm vị tiểu thư nhà họ Khương đều tề tựu đông đủ.

Khương lão phu nhân bèn cho người mang một tráp đá quý ra. “Mấy đứa các con cứ xem rồi chọn lấy, thích những viên nào thì bảo thợ khéo làm thành trang sức cài đầu.”

Đủ loại đá quý được bày trên khay chạm vẽ tinh xảo, tuy chưa qua chế tác nhưng vẫn ánh lên vẻ rực rỡ. Khương lão phu nhân đã đặc biệt cho người chọn những màu sắc tươi tắn, rất hợp với lứa tuổi các cô nương.

Khương Diệu Đường đã nghe mẹ kể chuyện Cảnh Vương phủ hôm qua tặng đến hai tráp đá quý lớn, chỉ tiếc là lại để ở chỗ tổ mẫu. Nếu không, nàng ta nhất định đã nằng nặc đòi mẹ cho mình xem trước rồi. Nay nghe tổ mẫu nói vậy, nàng ta tất nhiên không thể kìm lòng.

Vùng Tây Nam vốn nổi tiếng về ngọc thạch, mỗi năm cống nạp vào cung không biết bao nhiêu mà kể. Lễ vật Cảnh Vương phủ tặng ắt không phải thứ tầm thường, ngay cả các gia tộc danh giá ở kinh thành cũng chưa chắc đã thường xuyên có được những món đồ tốt đến thế.
An thị liếc mắt ra hiệu cho Khương Diệu Đường, rồi cười nói: “Uẩn Đường là trưởng tỷ, lẽ nào không phải để Đại tiểu thư chọn trước?”

Khương Diệu Đường bất mãn ra mặt, nhưng ở trước mặt tổ mẫu lại không dám làm càn. Nhị tỷ của nàng ta thì chẳng bao giờ tranh giành, nhưng hễ trong viện Cầm Tâm có thứ gì tốt, cha và mẹ đều sẽ ưu tiên cho nàng ta trước nhất. Bây giờ trưởng tỷ ở nhà, ấy vậy mà mọi việc đều phải nhường nàng ta một bậc.

Mọi cử chỉ nhỏ nhặt giữa An thị và Khương Diệu Đường đều không qua được mắt Khương lão phu nhân, bà chỉ khẽ lắc đầu.

Uẩn Đường thản nhiên nói: “Đều là chị em trong nhà cả, cùng nhau chọn lựa là được rồi.”

Nàng đã nói vậy, An thị dù ngoài mặt tỏ ra lễ độ, nhưng trong lòng cũng không muốn con gái mình phải chịu thiệt. Theo bà ta, Uẩn Đường vừa có chức quan, lại được hưởng phần lớn của hồi môn do mẹ ruột để lại, thêm vào đó là sự yêu chiều hết mực của Lão phu nhân, tự nhiên không quá cần đến những thứ này.

Ánh mắt Khương Diệu Đường lướt qua những viên đá quý lộng lẫy, trước tiên chọn một đôi đá màu phấn hồng định làm hoa tai, sau đó lại lấy thêm mấy viên hồng ngọc, một viên để gắn lên chiếc vòng cổ của mình, số còn lại thì làm trang sức cài đầu.

Ngũ muội Khương Chỉ Đường cũng bắt chước theo, thấy tứ tỷ lấy gì thì mình cũng đòi thứ tương tự. Ngay cả Khương Thanh Đường vốn trầm tính cũng chọn lấy vài viên ngọc thạch vừa ý. Uẩn Đường chỉ lấy một viên hồng ngọc, còn lại đều nhường cho các em gái.

Dù vậy, Khương Diệu Đường nhìn thấy viên hồng ngọc trên khay mà Thải Lê đang bưng thì tức tối vì trưởng tỷ tinh mắt, chọn được viên đẹp nhất. Riêng viên đó thôi có lẽ giá trị đã bằng ba bốn viên trên tay nàng ta cộng lại.

Nàng ta bĩu môi, nhưng nghĩ đến việc sắp có bộ trang sức cài đầu mới, sau này dự yến tiệc nhất định sẽ được dịp khoe mẽ, lại thấy vui lên đôi chút.
...
Yên ổn ở nhà chăm sóc tổ mẫu được hai ngày, đến ngày thứ ba Uẩn Đường liền trở lại cung.

Xe ngựa đi ngang qua Thiên Hương Cư, Uẩn Đường chợt nhớ đến hương vị món bánh phù dung trứ danh của tiệm. Trời vẫn còn sớm, Thải Thao liền cho xe dừng lại, rồi theo Uẩn Đường xuống mua ít bánh.

“Khương tiểu thư đến rồi.” Ông chủ tiệm niềm nở chào hỏi.

Uẩn Đường có chút ngạc nhiên, đã lâu lắm nàng không ghé qua, không ngờ ông chủ vẫn còn nhớ mặt. Ông chủ cho người dẫn nàng lên một phòng riêng trên lầu hai, nơi đó yên tĩnh hơn nhiều.

Uẩn Đường gọi ba cân bánh phù dung, hỏi ý Thải Thao rồi lấy thêm vài loại bánh điểm tâm khác. Dạo trước Ninh Dật Trần đã giúp đỡ mình ở cung Từ An, mang chút bánh đến biếu hắn coi như trả lễ cũng phải.

Người hầu có vẻ khó xử: “Các loại điểm tâm khác đều có đủ ạ. Chỉ riêng bánh phù dung là không còn nhiều, e là phải đợi làm thêm.”

“Mất khoảng bao lâu?”

“Chừng nửa canh giờ ạ, tiểu nhân sẽ cho nhà bếp làm nhanh.”

Uẩn Đường gật đầu: “Được.”

Thải Thao liền trả tiền. Uống hết một tuần trà, Uẩn Đường đợi mãi cũng thấy buồn chân, bèn đứng dậy đi lại trong lầu một vòng.

Cách bài trí của Thiên Hương Cư rất ý nhị, từ lầu hai trở lên chỉ dành cho khách quý, điểm xuyết không ít những bức thư họa của các bậc văn nhân.

Đi qua dãy hành lang, gian phòng riêng kia là nơi trước đây nàng và Bùi Hàm thường ngồi, giờ nhìn lại thấy cửa đóng im lìm. Uẩn Đường nhớ lại chuyện xưa, bất giác đi tới gần, đứng lặng trước cánh cửa quen thuộc một lúc lâu.

“Đi thôi.”
Uẩn Đường khẽ nói, thấy mình có chút buồn cười.
Đang định cùng Thải Thao rời đi thì đột nhiên cánh cửa phía sau bật mở.

“Khương Đại tiểu thư bình an.”
Cao Toàn thấy Uẩn Đường ở đây, liền cất tiếng chào hỏi lễ phép.

Trong mắt Uẩn Đường thoáng nét ngạc nhiên, nàng quay người lại, qua khung cửa hé mở, gian phòng riêng ngày nào, ngay vị trí cũ, Bùi Hàm đang ung dung tự tại ngồi thưởng trà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc