Buổi chiều, sau khi hầu Khương lão phu nhân uống thuốc, Uẩn Đường dìu tổ mẫu đi dạo trong viện Thái An.
“Con hôm nay cứ ở trong phủ suốt, Thượng Nghi cục không có việc gì sao?”
“Con đã xin Thái hậu nương nương cho nghỉ hai ngày rồi ạ.”
Khương lão phu nhân dừng bước, vẻ không bằng lòng: “Ta ở đây có việc gì quan trọng đâu, con xin Nương nương nghỉ phép làm gì?”
Bà biết trong cung đang rất bận rộn, nhất là khi lễ Gia Hội đang đến gần, chính là lúc cần người nhất. “Con à, sáng mai thu xếp sớm mà về lại Thượng Nghi cục đi. Chỗ của ta đã có người chăm sóc rồi.”
“Tổ mẫu,” Uẩn Đường lựa lời dỗ dành, “Người cứ để con ở lại thêm một ngày nữa thôi. Thái hậu nương nương cũng đã chuẩn y cho con nghỉ phép rồi mà.”
Khương lão phu nhân đành chịu thua con bé, trong lòng thực ra cũng không nỡ để Uẩn Đường đi ngay, nên cứ để mặc con bé lựa lời cho qua.
Hai bà cháu thong thả dạo bước trong viện, Khương lão phu nhân lại chuyển sang một chuyện khác: “Ta hỏi con điều này, đợi hai năm nữa mãn nhiệm kỳ nữ quan, con có còn muốn tiếp tục lưu lại trong cung không?”
Uẩn Đường hiểu rõ ý của tổ mẫu. Nàng đã đến tuổi lấy chồng, nếu cứ nhất quyết tiếp tục con đường làm quan, e rằng cả nhà trên dưới đều sẽ không bằng lòng. Dù luật lệ trong cung cũng cho phép nữ tử đã xuất giá vẫn được tại vị, nhưng đến khi ấy, nàng còn phải lo chuyện con cái, quán xuyến nhà cửa, làm sao có thể phân thân cho được.
Dẫu có cố gắng chu toàn cả đôi đường, e rằng cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu. Những vị như Thôi Thượng Cung và các nữ quan khác, hoặc là từ thân phận cung nữ thấp kém mà từng bước leo lên, rồi cả đời không xuất giá; hoặc là cảnh chồng mất con côi, tái nhập cung lần nữa – những con đường ấy, với nàng, đều không thể nào là lựa chọn.
Uẩn Đường trầm ngâm hồi lâu không đáp. Khương lão phu nhân khẽ thở dài, thừa biết con bé nhất định sẽ không chịu từ quan, chỉ còn cách lựa lời khuyên giải từ từ.
“Lão phu nhân, Đại tiểu thư.” Một người hầu từ ngoài cổng chạy vào báo: “Có người gác cổng đến truyền lời, nói rằng Cảnh Vương thế tử sai người mang lễ vật đến. Phu nhân đã cho mấy vị quản gia ra nghênh đón rồi ạ, giờ đến xin ý kiến của Lão phu nhân.”
Khương Thượng Thư lúc này không có ở phủ, mà Cảnh Vương phủ với Khương phủ trước nay vốn không qua lại.
“Mời họ vào chính sảnh.” Khương lão phu nhân cân nhắc, Cảnh Vương phủ vốn là danh gia vọng tộc, khách đã đến thì nên lấy lễ mà đối đãi. Bà dẫn Uẩn Đường ra tiền sảnh. Vì Uẩn Đường chưa xuất giá, nên bà để nàng đứng nép sau tấm bình phong.
Nhìn qua khe hở trên tấm bình phong, Uẩn Đường thấy người dẫn đầu vận quan phục, trông cách ăn mặc thì có lẽ là một gia thần của Cảnh Vương phủ, người đã cùng Ninh Dật Trần vào kinh lần này. Nàng lặng lẽ lắng nghe tổ mẫu dùng lời lẽ khách sáo chuyện trò với vị khách, còn An thị thì đứng hầu ngay phía sau tổ mẫu.
“…Thế tử điện hạ có lời nhắn rằng mấy hôm nay công việc bề bộn không dứt ra được, đợi ít bữa nữa nhất định sẽ đích thân đến phủ bái kiến Lão phu nhân.”
Vị khách không ở lại lâu, chỉ cho tiểu đồng đặt xuống mấy món lễ vật, dùng qua một tuần trà rồi liền cáo từ. Khương lão phu nhân sai quản gia tiễn họ ra tận cổng lớn, lại kín đáo dặn đưa thêm chút lễ bạc.
Đợi xe ngựa của Cảnh Vương phủ đi khuất, An thị xin phép ý kiến tổ mẫu rồi mới bắt đầu kiểm kê lễ vật. Đối chiếu với danh sách lễ vật: có sáu củ nhân sâm thượng hạng trên trăm năm tuổi, một ít linh chi và tuyết liên, cùng nhiều loại dược liệu quý dùng để bồi bổ khác, quả thực vô cùng hậu hĩnh.
An thị sống ở kinh thành đã hơn mười năm, cũng phải tặc lưỡi trước sự hào phóng này. Ngoài các loại dược liệu quý hiếm, còn có hai tráp đá quý và một vài món đồ trang trí bằng ngọc khác.
An thị sai người hầu mở hai tráp đá quý, dâng lên trước mặt Khương lão phu nhân. Khương lão phu nhân cầm lên một viên hồng ngọc, quả nhiên là loại thượng hạng, sắc màu rực rỡ.
“Hai tráp đá quý này cất riêng ra, để cho mấy đứa các con chọn lựa làm trang sức cài đầu. Còn lại thì cho vào kho hết đi.”
“Con dâu hiểu rồi. Thưa mẹ, con dâu xin hỏi một câu, Cảnh Vương phủ tặng quà hậu hĩnh như vậy, không biết chúng ta nên đáp lễ thế nào cho phải?”
An thị vẫn còn phân vân, Lão phu nhân ôn tồn nói: “Người của họ đã nói Cảnh Vương thế tử sẽ đích thân đến bái kiến, vậy cứ đợi vài hôm nữa xem tình hình thế nào đã.”
Cảnh Vương phủ không dưng lại tặng đại lễ như vậy, quả thực khiến người ta khó mà đoán định.
Tiếp khách xong, Lão phu nhân có vẻ đã thấm mệt, Uẩn Đường bèn dìu tổ mẫu về phòng nghỉ. Còn về hai tráp đá quý, Lão phu nhân chỉ dặn tạm thời mang đến viện Thái An.
An thị vâng dạ, liền cho gọi quản gia mở cửa kho, rồi sai đám tiểu đồng lần lượt khuân vác lễ vật sang. Vì đây là tặng phẩm của Vương phủ, không phải chuyện thường, nên bà ta còn đích thân đi theo để trông chừng.
“Con với Cảnh Vương thế tử, năm nay đã gặp nhau lần nào chưa?”
Vừa ngồi xuống ghế trong phòng, Khương lão phu nhân đã cất tiếng hỏi. Bà ngẫm đi ngẫm lại, trong cả Khương phủ rộng lớn này, người duy nhất từng có chút giao thiệp với Cảnh Vương phủ có lẽ chỉ có Uẩn Đường.
Chuyện Thế tử trúng độc ở kinh thành hai năm trước, Uẩn Đường nhờ đó mà lập công, được thăng lên chức quan ngũ phẩm, Vương phủ cũng đã gửi tặng lễ vật cảm tạ. Lẽ ra chuyện đó đã nên khép lại từ lâu, nay lại có tặng phẩm gửi đến, thực không hiểu là vì lẽ gì.
Uẩn Đường đáp: “Thế tử vào kinh, Thượng Nghi cục được phân công phụ trách các việc liên quan đến ngài ấy. Ngoài ra thì không có gì đặc biệt cả.” Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “À, hôm trước Thế tử có ngỏ ý muốn đến chùa Thiên Phúc lễ Phật, Thái hậu nương nương đã lệnh cho con đưa Thế tử cùng đi.”