Uẩn Đường đã ngỏ ý như vậy, Cao Toàn cũng không tiện giữ nàng lại lâu. Cao Toàn nhận lấy tấm ngọc bài Uẩn Đường trao, cẩn thận cất kỹ rồi lặng lẽ nhìn theo bóng nàng rời đi.
“Bệ hạ, Khương Đại tiểu thư đến trả lại ngọc bài.” Cao Toàn hai tay dâng ngọc bài lên.
“Nàng có nói gì không?”
Sau khi cất tấm ngọc bài vào lại ngăn bí mật, Bùi Hàm mới thờ ơ hỏi.
“Chuyện này…”
Cao Toàn chưa kịp đáp, Bùi Hàm đã tỏ tường. Thôi vậy, ít ra cũng đỡ hơn là nàng cứ một mực khách khí nói lời cảm tạ với mình.
“Bệnh tình của Khương lão phu nhân thế nào rồi?”
“Bẩm Bệ hạ, hôm qua Khương phủ có mời Lưu thái y của Thái Y viện đến chẩn mạch. Theo lời thái y, bệnh tình của Lão phu nhân không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt ắt sẽ qua khỏi.”
Người đã cao tuổi, trong mình có chút mỏi mệt cũng là lẽ thường.
“Truyền lời đến Thái Y viện, cứ dùng dược liệu tốt nhất, không cần phải dè sẻn.”
Cao Toàn cúi đầu vâng lệnh, lui ra ngoài rồi lập tức cho người truyền chỉ dụ, hễ Khương phủ có lời mời, các thái y phải dốc lòng cứu chữa.
Trên đường đến cung Từ An, Uẩn Đường tình cờ gặp Ninh Dật Trần.
“Thế tử điện hạ vạn phúc.”
Vừa thấy Uẩn Đường, đầu mày Ninh Dật Trần đã ánh lên ý cười.
“Mắt ngươi có quầng thâm, tối qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng sao?”
“Gia đình vừa báo tin tổ mẫu của hạ quan lâm bệnh, nên đêm qua hạ quan đã phải xuất cung một chuyến.”
Ninh Dật Trần nén lại ý cười, ân cần hỏi han: “Khương lão phu nhân thế nào rồi? Trong số người theo hầu, ta cũng có mang theo y sư.”
“Đa tạ hảo ý của Thế tử điện hạ. Mấy vị đại phu đã chẩn bệnh rồi ạ, tổ mẫu tạm thời không có gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt. Nếu có việc gì cần đến ta thì cứ nói đừng ngại.”
Tấm lòng tốt của hắn, Uẩn Đường xin ghi nhận. Nàng kể chuyện nhà cho Ninh Dật Trần nghe, cũng là vì có việc liên quan đến hắn.
“Tổ mẫu của hạ quan lâm bệnh, lần này hạ quan đến là muốn xin Thái hậu nương nương cho nghỉ hai ngày để về chăm sóc.” Nàng nói, giọng có phần áy náy: “Chuyến đi chùa Thiên Phúc vào ngày kia, hạ quan e là phải thất hẹn với Thế tử rồi.”
Ninh Dật Trần xua tay: “Không sao cả. Tháng này ta đều ở lại kinh thành, đợi khi nào ngươi rảnh rỗi, chúng ta bàn lại sau cũng được.”
Uẩn Đường vốn định gợi ý Ninh Dật Trần tìm người khác đi cùng, để khỏi làm lỡ việc của hắn. Nhưng thấy hắn độ lượng đến thế, nàng lại thấy khó mở lời.
“Đa tạ Thế tử.”
“Khách khí làm gì. Ngươi đến cung Từ An để xin nghỉ phép phải không?”
Uẩn Đường gật đầu. Chỉ là dạo này trong cung đang bộn bề chuẩn bị cho lễ Gia Hội, nàng đột ngột xin nghỉ phép, không biết Trang Tuệ thái hậu có phật lòng chăng.
Thấy Uẩn Đường có vẻ lo lắng, Ninh Dật Trần nói: “Ta cũng đang định đến thỉnh an Thái hậu nương nương. Ngươi cứ đợi ở ngoài một lát, khi nào tiện thì hẵng vào.”
Hắn tỏ vẻ vô cùng tự tin, Uẩn Đường tuy không hiểu hắn có ý gì, cũng đành nhận lời.
Nàng dừng chân nơi bóng mát ven cung đạo, đợi đến khoảng thời gian đã hẹn với Ninh Dật Trần rồi mới đến ngoài cổng cung Từ An xin vào gặp.
“Thần xin thỉnh an Thái hậu nương nương, Nương nương thiên tuế kim an.”
“Đứng lên đi.”
Ninh Dật Trần đang ngồi ở ghế khách bên tay trái. Uẩn Đường cũng hành lễ với hắn: “Thế tử vạn phúc.”
Nàng còn đang ngần ngại chưa biết mở lời ra sao thì Trang Tuệ thái hậu đã lên tiếng trước: “Khương Thượng Nghi xin gặp, là vì chuyện gia đình phải không?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, tổ mẫu của thần không may lâm bệnh. Thần cả gan cúi xin Nương nương rộng lòng ban ân cho nghỉ hai ngày để thần về nhà chăm sóc tổ mẫu.”
“Đó là lẽ thường tình, rất nên làm.” Trang Tuệ thái hậu gật đầu, những tua châu trên cây trâm phượng cài tóc khẽ lay động theo từng cử chỉ của bà. “Không biết ý Thế tử thế nào?”
Thượng Nghi cục vốn chịu trách nhiệm quán xuyến việc ăn ở thường ngày tại Vân Hòa đường của Cảnh Vương thế tử, nên hôm nay có mặt Thế tử ở đây, Trang Tuệ thái hậu cũng theo lệ mà hỏi qua một tiếng.
“Nương nương quá lời rồi. Khương Thượng Nghi xin nghỉ để phụng dưỡng tổ mẫu, đó cũng là tấm lòng hiếu thảo của bậc con cháu như thần. Huống hồ Thượng Nghi cục vốn nhiều người tài giỏi, mọi việc đều được sắp đặt chu toàn, thần tuyệt không có ý kiến gì.”
Sáu cục Thượng nghi đều dưới quyền quản hạt của Trang Tuệ thái hậu. Nữ quan trong cung làm việc đắc lực, Thái hậu trong lòng vô cùng hài lòng. Bà chấp thuận cho Uẩn Đường nghỉ phép, đoạn lại căn dặn: “Người cứ hết lòng chăm sóc cho tổ mẫu, làm tròn đạo hiếu.”
“Đa tạ ân điển của Thái hậu nương nương, thần xin cáo lui.”
Lâm ma ma lựa lúc tiễn Uẩn Đường ra ngoài, nói nhỏ: “Chuyện trong nhà Thượng Nghi, sáng nay lão nô đã bẩm qua với Thái hậu nương nương rồi.” Bà mỉm cười, nói tiếp: “Thượng Nghi có lẽ không biết, vừa rồi khi Cảnh Vương thế tử ở trong điện, đã không ngớt lời khen ngợi cả Thượng Nghi cục lẫn bản thân Thượng Nghi, lại còn nói Nương nương thật biết cách dùng người, khiến Nương nương vô cùng hài lòng.”
Thì ra là thế.
“Đa tạ Lâm ma ma.” Uẩn Đường chân thành cảm tạ, rồi cáo từ Lâm ma ma ngay ngoài điện, đoạn trở về phủ.