Đêm đã khuya lắm rồi. Khương lão phu nhân khẽ xua tay, bảo Lý ma ma đích thân đưa Uẩn Đường về phòng, giọng cương quyết không cho phép chối từ. Viện Cẩn Hòa của Uẩn Đường ở ngay gần viện Thái An, nếu có việc gì cũng tiện bề qua lại chăm sóc.
Uẩn Đường đành đứng dậy, không dám trái ý tổ mẫu: “Vậy, ngày mai con lại qua thăm người.” Nàng hiểu, giờ mình ở lại đây cũng chỉ làm phiền tổ mẫu nghỉ ngơi thêm.
“Mau về nghỉ đi con.” Uẩn Đường đi được vài bước, không kìm được ngoái đầu lại nhìn. Khương lão phu nhân nhìn nàng mỉm cười hiền hậu, lòng cũng thấy yên tâm phần nào.
Sáng sớm hôm sau, Uẩn Đường đã đến viện Thái An để thỉnh an tổ mẫu. Khương lão phu nhân vốn có thói quen dậy sớm. Uẩn Đường hầu Người dùng bữa sáng, còn Lý ma ma thì ở gian bếp nhỏ trông chừng việc sắc thuốc.
“Đêm qua cổng cung chắc đã đóng cả rồi, con làm thế nào mà ra được?”
Khương lão phu nhân vừa hỏi, Uẩn Đường cúi đầu, mắt nhìn vào đơn thuốc: “Con đã cầu xin ân điển đặc biệt của Thái hậu nương nương ạ.”
Nàng giải thích thêm, "Người vào cung báo tin thì cứ úp úp mở mở, nói không rõ bệnh tình của Tổ mẫu ra sao, nên con không thể nào yên lòng được."
Khương lão phu nhân khẽ lắc đầu, vẻ không tán đồng: “Con ở trong cung làm quan vốn đã chẳng dễ dàng gì, càng phải nên cẩn trọng giữ mình theo đúng phép tắc, kẻo lỡ để người ta bắt được sơ hở mà vin vào đó gây khó dễ.”
Uẩn Đường gật đầu: “Thưa Tổ mẫu, con hiểu rồi ạ.”
Hai bà cháu trò chuyện thêm một lát thì An thị cũng dẫn theo mấy vị tiểu thư trong nhà đến thỉnh an. An thị hỏi: “Uẩn Đường về khi nào vậy con?”
Bên cạnh, Khương Diệu Đường sau khi nhận được cái liếc mắt nhắc nhở của mẹ, mới miễn cưỡng cùng nhị tỷ của mình cúi đầu hành lễ: “Trưởng tỷ.”
Uẩn Đường cố ý đáp: “Đêm qua.”
Khương lão phu nhân xen vào, có ý trách An thị: “Rõ ràng cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, vậy mà cũng làm con bé nó phải vất vả xin Thái hậu cho xuất cung giữa đêm.”
An thị vội nói: “Đại tiểu thư một lòng hiếu thảo, tấm lòng ấy thật đáng quý.”
Trò chuyện thêm một lúc, vừa hay đến giờ Lão phu nhân uống thuốc, Lý ma ma liền bưng bát thuốc mới sắc xong vào. Mùi thuốc Bắc đắng ngắt thoảng bay khắp phòng.
An thị nhận lấy bát thuốc, đợi cho nguội bớt rồi mới dâng lên cho mẹ chồng. Khương lão phu nhân viện một cớ, bảo mấy chị em Uẩn Đường ra ngoài cho bà nghỉ.
Khương Diệu Đường vốn chẳng ưa gì mùi thuốc nên vội kiếm cớ lui ra, Khương Thanh Đường cũng xin phép về phòng ôn sách. Lý ma ma tiễn mấy vị tiểu thư ra đến cửa. Uẩn Đường dừng bước, nhỏ giọng hỏi Lý ma ma: “Đêm qua tổ mẫu ngủ có ngon không ạ?”
“Sau khi dùng canh an thần cũng đã đỡ nhiều rồi ạ.” Lý ma ma lựa lời đáp.
Từ gian trong vọng ra tiếng nói chuyện khe khẽ: “...Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, không có việc gì hệ trọng thì đừng cho người vào cung báo tin lung tung, chỉ tổ làm cho A Toàn nó thêm sốt ruột.”
Đó là giọng Khương lão phu nhân đầy vẻ quở trách. An thị vâng dạ: “Mẹ dạy chí phải, con dâu xin ghi nhớ.”
Uẩn Đường im lặng một lát rồi mới hỏi: “Cha con đâu ạ?”
Nhắc đến Khương Thượng Thư, Lý ma ma chỉ biết thở dài: “Lão gia bận rộn việc triều chính, mọi sự trong nhà đều do một tay Phu nhân quán xuyến.”
Việc triều chính bận rộn ra sao, ai mà chẳng hiểu. Lão phu nhân lâm bệnh suốt những ngày qua, dẫu Khương Thượng Thư có đến thăm thì bà cũng chẳng giữ lại lâu, chỉ sợ làm lỡ việc hệ trọng của ông.
Vậy mà... Khương Thượng Thư, người con trai ruột thịt này, lại chẳng hề ghé qua lấy một lần, mọi việc cứ thế đùn đẩy hết cho Phu nhân. Lý ma ma nghĩ đến mà cũng thấy chạnh lòng.
Năm xưa khi lão phu nhân mới về Khương phủ, Thái phu nhân đã không ưa gì, trăm bề gây khó dễ. Thái phu nhân vốn là đích trưởng nữ của phủ Ngụy Quốc Công, hạ giá về Khương phủ, ngay cả Lão thái gia cũng chẳng dám nặng lời một câu. Lúc ấy, Lão thái gia bận rộn chính sự, cũng không tiện can dự vào chuyện đàn bà.
Lão phu nhân cứ thế gắng gượng suốt hai năm ròng, đến khi khó khăn lắm mới hạ sinh được đích tử, vừa tạm có chỗ đứng trong phủ, thì Thái phu nhân lại vin cớ lão phu nhân phải quán xuyến việc nhà, liền đón Thượng Thư đại nhân lúc ấy vừa dứt sữa sang phòng mình tự tay chăm sóc.
Cả Khương phủ rộng lớn là thế, một tay lão phu nhân lo liệu quán xuyến, vậy mà việc gì cũng bị Thái phu nhân gây khó dễ, cản trở. Mỗi khi lão phu nhân muốn sang thăm con trai, đều bị đám người hầu bên viện của Thái phu nhân viện đủ lý do ngăn cản.
Khương Thượng Thư lớn lên dưới sự nuôi dạy của Thái phu nhân, nên tuy là mẹ con ruột thịt với lão phu nhân, nhưng tình cảm trước nay chưa từng gần gũi. Điều may mắn duy nhất là Thái phu nhân đã đích thân dạy dỗ cháu trai vô cùng chu đáo, từ kinh thư lễ nhạc, không một thứ gì là không tinh thông.
Có lẽ chính vì bản thân từng nếm trải đủ điều cay đắng từ mẹ chồng, nên khi tiên phu nhân về làm dâu, lão phu nhân đã tự tay chỉ dạy mọi việc quản gia, còn giúp tiên phu nhân tạo dựng uy thế trong phủ. Tiên phu nhân vốn là người vô cùng sáng suốt tháo vát, nên lão phu nhân cũng yên lòng giao lại việc nhà, lui về an hưởng tuổi già.
Ngay cả với vị kế thất An thị sau này, dẫu lão phu nhân có bất mãn chuyện Khương Thượng Thư tục huyền chỉ trong vòng một năm tang vợ, cũng chưa từng một lần có ý định gây khó dễ, vẫn giữ cho bà ấy đầy đủ sự tôn trọng của một vị chủ mẫu Khương gia.
“Đại tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi ạ, ở chỗ Lão phu nhân đã có người chăm sóc rồi.” Lý ma ma nhẹ nhàng khuyên.
“Đại tiểu thư giữ gìn sức khỏe thì Lão phu nhân mới có thể an lòng dưỡng bệnh. Thay vì ở lại viện Thái An, Lão phu nhân chắc chắn càng mong tiểu thư được nghỉ ngơi đầy đủ hơn.”
“Đại phu khi nào đến bắt mạch ạ?”
“Thường là vào giờ Mùi.”
Uẩn Đường gật đầu: “Vậy giờ Mùi ta sẽ quay lại. Phiền ma ma trông nom tổ mẫu.”
Tại viện Cẩn Hòa, tấm ngọc bài xuất cung được Uẩn Đường tạm cất trong chiếc tủ nhiều ngăn nơi phòng ngủ. “Thải Thao, cho người chuẩn bị xe, ta cần vào cung một chuyến.”
Nàng đã mượn ngọc bài thông hành một ngày, nay phải mang trả lại. Hơn nữa, còn phải đến xin Thái hậu nghỉ phép một hôm, không biết Người có trách phạt gì chăng.
Lòng trĩu nặng tâm sự, mãi đến khi ngồi trên xe ngựa vào cung, Uẩn Đường mới để ý thấy trên tấm lệnh bài đang cầm trong tay, theo đường vân ngọc có khắc một chữ “Hàm”. Đêm qua nàng về phủ quá vội vàng, chẳng kịp nhìn kỹ.
“Cao tổng quản.”
Ngoài cửa Ngự Thư phòng, Cao Toàn vẫn giữ vẻ khách khí: “Bệ hạ đang ở bên trong, để nô tài vào thông truyền giúp Khương Thượng Nghi.”
“Bệ hạ trăm công nghìn việc, không cần làm phiền Người đâu.” Uẩn Đường ngăn lại, lấy ngọc bài từ trong tay áo ra: “Phiền Cao tổng quản giúp ta giao vật này lại cho Bệ hạ. Xin đa tạ trước.”