Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 68: Trắc trở

Trước Sau

break

Sau khi bàn xong công việc, Uẩn Đường vẫy tay ra hiệu cho Thải Thao mang hộp đựng thức ăn tiến lên. Ninh Dật Trần vốn nghĩ nàng sắp cáo lui, còn đang mải tìm cách giữ nàng ở lại thêm chút nữa, thấy thế không khỏi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

“Đây là món bánh phù dung trứ danh của tiệm Thiên Hương Cư. Lúc vào cung, tiện đường đi ngang qua, ta đã mua một ít mang đến cho Thế tử.”

Thải Thao lấy bánh từ trong hộp đựng thức ăn ra. Ninh Dật Trần đưa mắt nhìn, những chiếc bánh nhỏ xinh bày trên đĩa sứ trắng quả thực có hình dáng tựa như đóa phù dung mãn khai, màu sắc lại tươi tắn, ưa nhìn, thảo nào lại mang cái tên mỹ miều đến thế.

Hắn cầm một miếng lên nếm thử, bánh vừa vào miệng đã cảm nhận được vị tơi, xốp, ngọt, thơm.
“Tuyệt lắm!” Hắn khen ngợi. “Hình dáng tinh xảo, hương vị lại hảo hạng.”

Uẩn Đường chỉ khẽ mỉm cười. Bánh phù dung của mấy tiệm bánh lớn ở kinh thành hương vị cũng sàn sàn như nhau, Thiên Hương Cư chẳng qua chỉ nhỉnh hơn một chút về mùi vị mà thôi. Nhưng nếu nói về kiểu dáng của loại bánh này, thì quả thực không một nơi nào có thể sánh được với Thiên Hương Cư.

“Thời hạn nghỉ phép đã hết, không biết Thế tử định khi nào thì đi chùa Thiên Phúc?” Uẩn Đường chủ động nhắc lại chuyện cũ.

“Vậy thì… hay là ngày mai đi?” Hắn đáp, cốt để tránh đêm dài lắm mộng, lại sinh thêm trắc trở.

Uẩn Đường gật đầu đồng ý. Nếu còn trì hoãn thêm nữa, đến gần ngày yến tiệc Gia Hội thì lại càng khó mà đi.
Công việc đã thu xếp ổn thỏa, nàng đứng dậy cáo từ. Ninh Dật Trần tiễn nàng ra đến tận ngoài sảnh, lại dặn Trúc Hoài đưa Uẩn Đường một đoạn đường.

Nghĩ đến chuyến đi chùa Thiên Phúc sắp tới, khóe môi hắn bất giác cong lên thành một nụ cười, lòng vô cùng mong đợi cuộc hành trình này cùng Uẩn Đường.

Trúc Hoài tiễn người về xong, quay lại thấy Thế tử nhà mình đang vui vẻ thưởng thức bánh phù dung.
“Chẳng phải Thế tử trước nay không thích đồ ngọt sao?”

Trúc Hoài lấy làm lạ. Ninh Dật Trần cười đáp: “Đó là vì trước kia chưa gặp được món nào hợp khẩu vị đó thôi.”

...

Trong Ngự Thư phòng, trên bàn giấy cũng bày một đĩa bánh phù dung.

“Bẩm Bệ hạ, Cảnh Vương thế tử ngày mai sẽ cùng Khương tiểu thư đến chùa Thiên Phúc.” Cao Toàn đem mọi chuyện bẩm báo lại cặn kẽ.

Bùi Hàm nâng chén trà, giọng lãnh đạm: “Vậy thì truyền chỉ đi.”

“Nô tài hiểu rồi, nô tài xin cáo lui.”

Cửa Ngự Thư phòng mở ra rồi khép lại, trả lại không gian tĩnh lặng vốn có.

Bùi Hàm cầm một miếng bánh phù dung lên, ngoài vị ngọt ra, ngài chẳng nếm được thêm hương vị nào khác. Cũng không hiểu sao A Toàn lại thích món này đến thế.

Hắn đặt nửa miếng bánh xuống, lòng thầm than tiếc... thứ mình từng yêu thích đến nhường nào rồi cũng sẽ có lúc nhạt phai, cũng sẽ đổi thay. Nhưng hắn sẽ không bao giờ cho ngừng bán món bánh phù dung này.

Nhận được thánh chỉ do Cao Toàn truyền đến, báo rằng Bệ hạ muốn hắn ngày mai giờ Thìn vào Ngự Thư phòng cùng Người chơi cờ, Ninh Dật Trần lặng người đi hồi lâu. Ngôi chùa Thiên Phúc này... sao mà khó đến viếng thăm đến vậy.

“Thế tử điện hạ, tục ngữ có câu, việc tốt thường gặp nhiều trắc trở mà.” Trúc Hoài lựa lời khuyên giải. Dù có thất vọng đến đâu, Ninh Dật Trần cũng không thể nào dám cả gan kháng chỉ ngay tại chỗ.

Trước khi lên đường, phụ vương hắn đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, ở kinh thành nhất định phải giữ mình cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, tuyệt đối không được gây ra phiền phức không đáng có cho Cảnh Vương phủ.

Vị Bệ hạ này của bọn họ đăng cơ khi tuổi đời còn trẻ, ắt hẳn sẽ muốn ra oai thị uy với Cảnh Vương phủ một phen cho phải phép, xưa nay vẫn thường như vậy.

Ninh Dật Trần thở dài một tiếng, bảo Trúc Hoài đi báo lại cho Uẩn Đường, nói rõ sự tình, đành phải hẹn nàng một dịp khác vậy.
Uẩn Đường đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ tạm cho hoãn lại việc sắp xếp xe ngựa xuất cung.
...
Nắng sớm mai rọi nghiêng qua vành cửa sổ. Trong gian phòng phụ của Ngự Thư phòng, trên bàn cờ, những quân cờ đen đang từng bước dồn ép đối phương. Bùi Hàm vẻ mặt vẫn ung dung tự tại, đoạn đặt xuống thêm một nước cờ nữa.

Ninh Dật Trần tay cầm quân trắng, đăm chiêu suy nghĩ, chén trà bên cạnh bất giác đã cạn hơn nửa. Phải biết rằng, đánh cờ cùng bậc đế vương, không những không được thắng, mà còn phải thua sao cho thật khéo léo, không để lộ dấu vết. 

Ninh Dật Trần nhìn thế cờ, bất giác nhớ đến lời thầy dạy mà thấy có chút buồn cười. Lúc này đây, hắn chỉ cần nghĩ xem làm thế nào để thua ít một chút mà thôi.

Tuy tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vị Bệ hạ trước mắt này phong thái chơi cờ vô cùng sắc bén, mỗi nước đi đều kín kẽ chặt chẽ, không tìm ra một kẽ hở nào. Mỗi khi ngài tấn công, ắt hẳn là một đòn chí mạng, bản thân hắn hiếm khi có sức chống đỡ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc