Cuối cùng anh cũng ý thức được trước kia mình đã sai lầm như nào, người xinh đẹp như vậy, làm sao anh lại cam tâm coi cô là em gái? Cơ thể mê người như vậy, làm sao anh chịu giao cho tên đàn ông khác chiếm giữ chứ?
Nên là của anh.
Thích Âm không phải em gái của anh mà là người con gái của anh.
“Âm Âm, cậu có thích tớ không?”
Kỷ Lưu Thành nhẹ nhàng vuốt lên gò má Thích Âm, sau đó đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô.
“Nhưng nếu như cậu không thích tớ, làm loại chuyện này với tớ rồi thì đừng mong sau này tớ buông cậu ra.”
Kỷ Lưu Thành nói xong lại cọ xát huyệt khẩu một lát, sau đó nắm lấy “cậu bé” của mình rút ra, bắn lên vòng eo tinh tế của cô.
Bên ngoài trên đã gần sáng, Kỷ Lưu Thành không ngủ được bao lâu đã bị miệng của Thích Âm làm cho tỉnh, sau đó lại bắn ba lần, lúc này đã có chút mệt mỏi, nhưng trước tiên anh vẫn cầm khăn nóng lau người sạch sẽ cho Thích Âm, lại giúp cô đắp kín chăn, thu dọn xong sau đó mới đi sang cách vách tắm rồi ngủ.
Tỉnh lại lần nữa đã là mười giờ trưa, Kỷ Lưu Thành hiếm khi tới trễ, hiện giờ mở di động lên, bên trong đều là cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn ân cần hỏi thăm của chủ nhiệm lớp.
Kỷ Lưu Thành tùy tiện bịa ra một cái cớ bị ốm rồi nhắn lại cho chủ nhiệm xin nghỉ, sau đó đi sang cách vách xem Thích Âm.
Nhưng Thích Âm lại không có trong phòng.
“Cô gái này đi đâu vậy?”
Anh gọi điện cho Thích Âm nhưng cô không nghe, vì thế hỏi lại trên WeChat một lần, lần này Thích Âm ngược lại vui vẻ chia sẻ vị trí cho anh, nhưng câu nói tiếp theo khiến anh suýt chút nữa nổi điên.
Thích Âm nói: [Tớ đi hẹn hò.]
Hẹn hò?
Hẹn với ai?
Nhìn xuống địa chỉ, đó là quán cà phê tình nhân nổi tiếng ở gần trường, cô gái này nửa đêm vừa mới làm loại chuyện đó với anh, bây giờ lại đi tìm tên đàn ông khác để hẹn hò?
Kỷ Lưu Thành bảo Thích Âm chờ ở đó, về nhà thay quần áo rồi vội vàng chạy tới.
Quán cà phê cây sồi.
Thích Âm cầm ống hút trong cốc nước ngọt, khuấy đi khuấy lại mà không uống.
Lý Uyên Duệ ngồi ở đối diện liếc mắt nhìn điện thoại mà cô tùy tiện ném trên bàn, nhướng mày hỏi: “Cố ý chọc giận cậu ấy?”
Thích Âm “Ừ” một tiếng, tiếp tục cầm ống hút khuấy nước ngọt.
Lý Uyên Duệ liền cười.
Khác với vẻ đẹp trai của Kỷ Lưu Thành, Lý Uyên Duệ có vẻ ngoài nho nhã, nụ cười rất sạch sẽ, nhưng lại mang theo chút ấm áp, cậu tiếp tục hỏi Thích Âm: “Cậu còn tức giận chuyện gì? Không phải cậu ấy có cảm giác với cậu sao?”
“Nhưng vẫn chưa đủ.” Động tác trên tay Thích Âm dừng lại, giương mắt nhìn về phía Lý Uyên Duệ, nghiêm túc nói: “Hơn nữa sáng nay cậu ấy đi đến phòng cách vách tớ ngủ.”
Lý Uyên Duệ: “Việc này thì sao?”
Thích Âm: “Chẳng lẽ cậu ấy không nên ôm tớ ngủ sao?”
Lý Uyên Duệ lại cười: “Cậu nói như vậy cũng có lý.”
Thích Âm: “Trước đây cậu ấy cũng chưa bao giờ vì tớ mà ghen.”
Lý Uyên Duệ: “Cho nên, cậu muốn cố ý chọc giận cậu ấy, là vì muốn nhìn thấy cậu ấy vì cậu mà ghen sao?”
Thích Âm vừa định trả lời, thoáng nhìn qua cửa kính thì thấy một bóng hình quen thuộc đang đi về phía này.
Vì thế hai mắt Thích Âm sáng rực lên.
Cô cầm cốc nước trên bàn, đưa ống hút mà mình chưa dùng đến bên môi Lý Uyên Duệ, nháy mắt thật nhanh.