Thích Âm hô hấp dồn dập, eo tê dại, bị tấn công như vậy cả người không kiềm chế được run rẩy, ngọt ngào kêu lên không ngừng.
Kỷ Lưu Thành ấn đùi cô tách mông ra, hút ŧıểυ huyệt đồng thời các ngón tay cũng bị hút vào trong khe nhỏ, vuốt ve, xoa nắn, mỗi nơi đi qua đều lưu lại một dấu tay nhạt màu.
Đầu vυ" Thích Âm không biết khi nào đã đứng thẳng lên, Kỷ Lưu Thành làm cho cô thật thoải mái, eo cô cong lên, bàn tay nhàn rỗi không tự chủ được mà xoa nắn chính đầu vυ" của mình.
“Như vậy có thoải mái không?”
Kỷ Lưu Thành nói xong lời này liền dán miệng lên ŧıểυ huyệt đang khẽ đóng mở của Thích Âm, hút mạnh một cái.
“A ~~ ”
Thích Âm cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã bị Kỷ Lưu Thành hút ra, cả người cô phiếm hồng, ngửa đầu rêи ɾỉ thét chói tai, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt đầu Kỷ Lưu Thành, những ngón chân căng ra, eo vặn vẹo như muốn gãy.
Kỷ Lưu Thành vỗ mông cô, gầm lên hỏi cô: “Bây giờ có sướиɠ không?”
Kỷ Lưu Thành kéo Thích Âm lên, để cho ŧıểυ huyệt đang rỉ nước của cô áp lên dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó hai tay nắm lấy bộ ngực ước chừng cup D kia, ngón cái đã được cắt ngắn móng hung hăng quét qua hạt đậu đỏ trên đỉnh.
Kỷ Lưu Thành dùng đầu lưỡi quét qua bầu ngực, lại hút một cái, rồi sau đó mới nhả ra, thở gấp nói: “Không phải hôm qua còn cầu xin anh làm em sao? Sao hôm nay lại không cho nữa?”