Kỷ Lưu Thành vừa mới tới quán cà phê cây sồi liền thấy một cảnh tượng như vậy:
Cô gái xinh đẹp rạng rỡ với mái tóc màu hạt dẻ đưa ống hút của cốc nước ngọt cho chàng trai thanh tú phía đối diện, má lúm đồng tiền khẽ hiện ra, mi mắt cong cong, ý cười trên mặt vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
Tuấn nam mỹ nữ với bố trí ấm áp độc đáo của quán quả thực là một bức tranh đẹp đẽ biết bao, nhưng Kỷ Lưu Thành nhìn thấy lại nổi trận lôi đình.
Thích Âm đang làm gì vậy?
Mấy tiếng trước cô còn ở dưới thân mình vặn vẹo cơ thể, bị mình làm cho cao trào hết lần này đến lần khác, sao hiện tại cô lại cười ngọt ngào với người khác chứ?
Cảm giác ghen ghét chưa từng có chiếm đầy lồng ngực Kỷ Lưu Thành, anh gần như lao vào quán cà phê trong tư thế chiến đấu.
“Mau, uống một ngụm nữa đi.” Thích Âm giống như không biết Kỷ Lưu Thành đến, cầm ống hút đưa cho Lý Uyên Duệ uống một ngụm nước.
Lý Uyên Duệ đã cảm thấy ánh mắt gϊếŧ người nhắm vào mình, nhưng để giúp Thích Âm, cậu vẫn run rẩy mở miệng.
“Uống ngon không?” Thích Âm cười tủm tỉm hỏi cậu.
“Tôi cũng muốn hỏi, uống ngon không?”
Chưa đợi Lý Uyên Duệ trả lời, giọng nói ảm đạm của Kỷ Lưu Thành truyền tới, giây tiếp theo, chàng trai cao lớn, đẹp trai nắm lấy tay Thích Âm rồi lấy cốc nước đi.
Lý Uyên Duệ bị sặc một chút, cậu lấy giấy lau miệng, đứng lên chào hỏi với Kỷ Lưu Thành.
Thích Âm thu lại ý cười trên khuôn mặt, mắt phượng xinh đẹp liếc qua, hỏi Kỷ Lưu Thành: “Cậu làm gì vậy?”
Kỷ Lưu Thành hiếm thấy phớt lờ cô, chỉ nhìn về phía Lý Uyên Duệ ở đối diện, lạnh lùng nói: “Tôi biết cậu, tên là Lý Uyên Duệ đúng không?”
Lý Uyên Duệ lễ phép mà vươn tay ra: “Đúng vậy, chào cậu, chào cậu, tớ cũng từng nghe Âm Âm nói về cậu rồi, cậu là anh trai của cô ấy phải không?”
Kỷ Lưu Thành không bắt tay với Lý Uyên Duệ, chỉ cười lạnh, nói lời khiến người ta kinh ngạc: “Anh nào cơ? Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Lý Uyên Duệ ngẩn cả người.
Thích Âm cũng vậy.
Cả hai đều không nghĩ tới Kỷ Lưu Thành sẽ nói như vậy, nhưng khác là sau khi Thích Âm giật mình thì vô thức mỉm cười.
Cô rất vui mừng.
Cũng rất hạnh phúc.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn miễn cưỡng thu lại nụ cười, đứng lên cố ý gây khó dễ cho Kỷ Lưu Thành, nói: “Cậu ở trước mặt bạn trai tớ nói bậy bạ gì vậy?”
Kỷ Lưu Thành không có ý muốn nhượng bộ chút nào, còn trực tiếp thô lỗ kéo cô vào trong ngực, cùng đối diện với Lý Uyên Duệ nói: “Tôi mặc kệ trước kia cậu có quan hệ gì với Thích Âm, từ giờ trở đi tôi chính là bạn trai của cô ấy, cậu và cô ấy không có nửa điểm quan hệ, hiểu không?”
Nói xong còn mạnh mẽ xoay người Thích Âm lại ôm chặt vào lòng.
Thích Âm hô hấp rối loạn, tim đập loạn nhịp, ngay cả ŧıểυ huyệt phía dưới cũng bắt đầu vô thức chảy nước.
Ngầu quá.
Cô rất thích Kỷ Lưu Thành như vậy.
Vừa rồi cô tranh cãi với Kỷ Lưu Thành cũng chỉ là muốn anh lặp lại câu “Anh là người đàn ông của mình”, kết quả vậy mà anh lại trực tiếp ôm chầm lấy cô tuyên bố chủ quyền.
Sao Kỷ Lưu Thành lại có thể như thế này?
Bởi vì Kỷ Lưu Thành ôm cô như vậy, ngực của Thích Âm đụng vào người anh, có chút đau, nhưng sau khi đau sẽ càng thỏa mãn, ngứa ngáy hơn.
Cô chịu không nổi.
Dường như cô muốn.
Cô hận hiện tại không thể cởi sạch quần áo cho Kỷ Lưu Thành mυ"ŧ vυ", sau đó lại cưỡi lên con quái vật dữ tợn của anh, dùng cây gậy nóng bỏng cắm vào ŧıểυ huyệt của mình.
Nhưng mà không được.
Ít nhất thì hiện tại không được.
Lý Uyên Duệ còn ở bên cạnh, cửa kính lại lớn như vậy, cô làm vậy sẽ bị người khác nhìn thấy.
Mà cô không muốn như vậy.
Cô chỉ muốn bị một mình Kỷ Lưu Thành làm, và chỉ có một mình Kỷ Lưu Thành nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ của cô.
Kỷ Lưu Thành còn ôm cô hù dọa Lý Uyên Duệ: “Cậu đã hiểu những lời vừa rồi tôi nói chưa?”
Lý Uyên Duệ cái hiểu cái không, nhưng cậu thấy được khuôn mặt Thích Âm vùi trong ngực Kỷ Lưu Thành đã hồng đến mất tự nhiên, vì thế vội vàng gật đầu: “Tớ hiểu rồi, cái kia, thật ra tớ còn có chút việc, hay thôi hai người cứ ở lại trò chuyện đi, tớ đi trước.”
Nói xong đeo cặp sách trên lưng rời đi.
Kỷ Lưu Thành: “…”
Bạn trai này của Thích Âm cũng quá nhát gan rồi đấy? Sao không giống như suy nghĩ của anh?
Nửa khuôn mặt của Thích Âm còn chôn trong ngực anh, anh cũng không thấy rõ sắc mặt của Thích Âm.
Nhưng cốc nước ngọt vẫn còn bày ở đó, nhắc nhở Kỷ Lưu Thành cách đây không lâu Thích Âm đang hẹn hò một tên con trai khác, còn đút nước ngọt cho tên đó uống.