Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 9: Màn kịch bạch liên hoa

Trước Sau

break

Dư Ngâm cũng thật sự làm như vậy.

Nhưng mà đẩy thế nào cũng không đẩy được. Rõ ràng anh đứng ở bên cạnh bậc thang, vị trí rất nguy hiểm, nhưng lại không rơi xuống, nhìn cô tức giận đỏ mặt, ánh mắt anh giống như lại đang cười nhạo cô.

"Làm nũng với tôi làm gì?"

Anh tự nguyện lùi xuống hai bậc thang, cúi người, gấp khăn tay lại, dán sát bên chân cô, chậm rãi đi lên, lau qua vết máu uốn lượn không nhiều lắm kia.

Khăn tay nhãn hiệu xa xỉ được anh dùng như vậy, Dư Ngâm không hề cảm kích anh, cô nhìn màu đỏ trên lớp vải, đáy mắt ánh lên sự chán ghét của cô đối với anh.

Cô như đột nhiên bị châm lửa, đặt bài thi xuống đất bên cạnh, quay người bất chấp tất cả chạy khỏi đây. Cô cần phải vào nhà vệ sinh, cần rất nhiều khăn giấy.

Tiếng bước chân hỗn loạn lại bối rối, chậm rãi biến mất.

Lục Ngọc Trạo nhìn chiếc khăn tay bẩn của mình, mi tâm nhíu chặt, tìm được thùng rác cách đó không xa, lạnh lùng nôn nóng ném vào. Cửa sổ mở ra có gió ùa vào, vừa vặn thổi cuộn giấy lật qua lật lại, kêu xào xạc.

Anh nhìn bảng tên lớp bên cạnh hành lang, đầu lưỡi đá nhẹ vào má, thay đổi hướng đi, đi tìm Lục Điểm Lôi.

Đang trong giờ học, Lục Điểm Lôi bị anh gọi ra, vẻ mặt căng thẳng: "Muốn xin nghỉ cho em à?"

Lục Ngọc Trạo cầm một xấp bài thi, giữa hai hàng lông mày có chút u ám hòa hợp với nét thư sinh, thẳng thắn hỏi: "Có băng vệ sinh không?"

"..."

Lục Điểm Lôi hít sâu một hơi, im lặng suốt năm giây.

Người này không bình thường.

Cô ấy chẳng buồn hỏi anh muốn cho ai dùng, quay người về lớp tìm kiếm. Bởi vì cô ấy có tật đau bụng kinh, trong cặp sách có thói quen mang theo thuốc giảm đau và miếng dán giữ nhiệt, đều bị cô ấy thuận tay bỏ vào một túi giấy, cùng đưa cho Lục Ngọc Trạo.

"Chút chuyện này gửi tin nhắn cho em là được, đừng có cứ chạy đến lớp em mãi."

Lục Ngọc Trạo nhận lấy cái túi, liếc nhìn.

Không ai hỏi, Lục Điểm Lôi chủ động nói: "Tư Nguyên Phong không thích anh đâu, về sau hai ta giữ khoảng cách ở trường học chút đi."

"..."

Lục Ngọc Trạo cười khẩy một tiếng.

Không để ý đến cô nàng, quay đầu đi thẳng.

Dư Ngâm dọn dẹp vết bẩn dính trên đùi trong toilet, trước tiên dùng khăn giấy gấp dày lại một chút, chuẩn bị dùng tạm để đến siêu thị trường học mua băng vệ sinh.

Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, chân cô đang muốn bước đi bị một cái túi giấy màu hồng ngăn lại. Đứng ở trên cao, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ vật bên trong đều là đồ con gái hay dùng.

Là có bạn học nữ bắt gặp bộ dạng quẫn bách vừa rồi của cô?

Dư Ngâm nhìn về phía nhà vệ sinh nữ, rất yên tĩnh, hẳn là đã không còn ai. Bụng dưới mơ hồ có cảm giác trĩu xuống, cô xoắn xuýt cắn môi, cuối cùng cầm lấy cái túi trên mặt đất.

Đúng là lúc này cô rất cần sự giúp đỡ. Cô nghĩ, sau này cô cũng sẽ giúp đỡ những cô gái có nhu cầu như vậy.

Hoàn toàn sửa sang lại sự chật vật của mình, Dư Ngâm bước chân rã rời, uể oải trở về lớp. Lúc này đã tan học, trong lớp có bạn học vui đùa ầm ĩ, có người xuống lầu, phần lớn chỗ ngồi đều trống không.

Dư Ngâm ngồi lại chỗ của mình, liền nhìn thấy bài thi vật lý đã được phân phát đến tay mỗi người. Cô ngẩn ra, không thể tin được, đây là Lục Ngọc Trạo đưa về lớp cho cô?

Cô vô thức nhìn về phía bạn cùng bàn, là một nam sinh gần như không có giao lưu gì, hỏi cậu ta: "Bài thi này... Ai đưa về vậy?"

Nam sinh đầu không ngẩng mắt không mở: "Một tên béo."

"..."

Phù.

May mắn không phải Lục Ngọc Trạo.

Trái tim căng thẳng của Dư Ngâm thoáng buông lỏng.

Cô cúi đầu, tầm mắt tự nhiên rơi vào túi giấy màu hồng treo ở bên cạnh bàn. Đối phương nhất định là một cô gái rất tinh tế, ngay cả trên hộp thuốc cũng mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Nhưng ngửi lâu lại không hiểu sao có chút quen thuộc.

Hình như có ai đó đã dùng qua.

Không nghĩ ra được đáp án.

Dư Ngâm nằm sấp trên bàn, nhắm mắt dưỡng thần. Thời kỳ sinh lý luôn suy yếu, cả ngày cô đều mệt mỏi. Tối nay tan học về nhà với Tư Nguyên Phong, cô không cố ý giả vờ yếu đuối, nhưng sắc mặt lại không thể gạt người.

Tư Nguyên Phong nói chuyện với cô, nghe giọng điệu của cô cũng mềm mại, xét thấy cô từng có tiền lệ cố chấp chịu đựng, cậu lo lắng hỏi: "Có phải em bị bệnh mà không nói với anh không?"

Dư Ngâm chậm rãi lắc đầu.

Có mấy lời cô đánh chết cũng sẽ không nói với bạn học nam bình thường, quá mức riêng tư, nhưng Tư Nguyên Phong có ý nghĩa đặc biệt với cô.

Cô liếʍ môi, do dự một chút, vẫn cố ý thổ lộ: "Hôm nay em đến kỳ, trên người không có sức lực gì..."

Nghe vậy, hàng lông mày hơi nhíu của Tư Nguyên Phong giãn ra, như là tiếp xúc đến chủ đề xa lạ, khô khan "À" một tiếng.

Hai người im lặng đi về phía trước.

Dư Ngâm nghe tiếng lá cây bên cạnh bị gió thổi vang, trong lòng toan tính, cô đột nhiên dừng bước, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất. Tư Nguyên Phong đi lên phía trước hai bước mới chú ý tới cô không đi theo, quay đầu, lại đi trở về.

"Đau bụng à?"

Dư Ngâm không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ kéo dài giọng vô lực: "Người nặng quá, đi không nổi..."

Tư Nguyên Phong nhất thời không nói chuyện.

Dư Ngâm ngước nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập vẻ đáng thương: "Em có thể nắm cánh tay anh không?"

Giống như là để tỏ ra mình hiểu chuyện, cô lại lùi một bước: "Hoặc là, em nắm góc áo của anh... giống như lúc chạy tám trăm mét ấy, anh dắt em đi."

Tư Nguyên Phong rất hào phóng: "Được."

Không để cô tội nghiệp chỉ túm lấy một góc áo, tay phải cậu đút túi, cố ý nâng khuỷu tay lên về phía cô. Dư Ngâm nhận được ý của cậu, trong lòng ngọt ngào, nén cảm giác đắc ý vì mưu kế thành công, nhẹ nhàng khoác tay lên cánh tay cậu.

"Làm phiền anh rồi."

Ngoài miệng cô rất khách khí.

Tư Nguyên Phong cố ý thả chậm bước chân.

Hai người sóng vai, bóng dáng dưới chân sóng đôi đi theo nhau, quan hệ nhìn thân mật mười phần. Nào biết, phía sau cách đó không xa, có ba bóng người trùng hợp cùng đường với bọn họ.

Lục Điểm Lôi nhìn thấy rõ ràng màn kịch giả vờ yếu đuối kiểu bạch liên hoa vừa rồi của Dư Ngâm, tức giận đến phát điên. Cô ấy quay đầu đẩy đẩy anh trai mình, vô lý gây sự: "Rốt cuộc anh có giúp em không hả? Sao nó còn dính lấy cậu ấy thế kia!"

Ánh mắt u tối của Lục Ngọc Trạo dán chặt trên bóng dáng nhỏ nhắn phía trước, từ đầu đến cuối không hề dời đi. Một lúc sau, anh cười lạnh: "Gấp cái gì, từ từ rồi sẽ đến."

"Em đang gấp mà..."

Lục Điểm Lôi cứng không được thì tìm cách mềm mỏng, "Em muốn cùng đi du học với Tư Nguyên Phong, học kỳ này nếu không cưa đổ cậu ấy, rất nhiều chuyện đều sẽ không kịp... Anh trai... Anh giúp em một chút đi..."

Hai người cùng tuổi, mặc dù Lục Điểm Lôi là một cô gái tính tình mềm mỏng, nhưng rất ít khi gọi anh trai. Hoặc là không xưng hô, hoặc là gọi cả họ tên. Một khi gọi "Anh trai", tất nhiên là có việc cầu cạnh anh.

Lục Ngọc Trạo chỉ cảm thấy cô em bây giờ rất ồn ào, ấn đầu cô ấy đẩy thẳng vào ngực Đàm Nhiêu, người nãy giờ không nói gì bên cạnh.

"Đây cũng là anh này, em đi làm phiền cậu ta đi."

Lục Điểm Lôi như một tia lửa bắn tung tóe, bỗng dưng bật dậy, rời xa người đàn ông cao hơn cô ấy một cái đầu kia. Vị trí mà cô ấy từng tiếp xúc với anh ta nóng tê dại, nổi da gà.

"Anh Đàm Nhiêu là hoa đã có chủ rồi, nếu em làm phiền anh ấy, có người sẽ ghen với em mất."

Lục Ngọc Trạo nhìn Đàm Nhiêu: "Cậu có người yêu rồi à?"

Đàm Nhiêu liếc nhìn Lục Điểm Lôi vẫn đang dõi mắt theo hai bóng người phía trước, môi mỏng khẽ cong: "Chưa bao giờ thiếu, được chưa."

Hừ.

Không biết đang đắc ý cái gì.

"Khen cậu có bản lĩnh đấy?"

Lục Ngọc Trạo liếc nhìn bạn tốt của mình, sải bước nhanh hơn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc