Các môn khác của Dư Ngâm đều tốt, chỉ có vật lý là không tốt. Nhưng giáo viên vật lý lại thích cô, muốn rèn luyện cô nên cho cô làm cán sự môn.
Nhưng gần đây, cô giáo Trần xin nghỉ một tuần, nhà trường sắp xếp giáo viên dạy thay cho họ. Dư Ngâm càng phải cố gắng phối hợp với giáo viên, tuyệt đối không làm chậm trễ công việc trong bổn phận của mình.
Không ngờ cô ấy là giáo viên chính của lớp 12-7, còn bảo cô lên lớp tìm cán sự môn Lý lớp 12-7 lấy đề thi mới in xong.
Lớp của Lục Ngọc Trạo.
Dư Ngâm thắt tim lại, nhìn giáo viên, muốn tìm lý do từ chối nhưng lại không thể mở miệng. Cô thậm chí còn lo lắng mình làm việc kém hiệu quả sẽ khiến giáo viên có ấn tượng không tốt.
Cắn răng, cô xoay người đi ra ngoài.
Đồng thời cầu nguyện trong lòng, Lục Ngọc Trạo là một tên hư hỏng, nhất định đừng có ở trong lớp, tốt nhất là hôm nay căn bản không đến trường.
Bước chân của cô đặc biệt chậm, bồi hồi rất lâu ở cửa lớp 12-7 mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa mở, giáo viên đang dạy đưa mắt nhìn sang.
Dư Ngâm nói rõ mục đích, giáo viên gật đầu, hỏi giúp cô một câu ai là cán sự môn Lý của lớp 12-7.
Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tụ tập nhìn về phía sau, kể cả Dư Ngâm, cùng rơi vào vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ. Hai nam sinh đều đang ngủ, dưới ánh nắng sớm dịu dàng, chỉ có thể nhìn thấy rõ hai cái đầu lông xù xoay trái xoay phải.
Giáo viên bất đắc dĩ, cũng không tiếp tục giảng bài, ra hiệu Dư Ngâm tự mình đi vào gọi người.
Cô là người lớp khác, tùy tiện đánh thức người ta thì quá ngại, nhưng ở trước mắt bao người mà từ chối giáo viên thì chắc chắn càng ngại hơn.
Dư Ngâm kiên trì đi vào.
Nhưng càng đến gần, càng cảm thấy bóng người ngồi gần lối đi kia quen thuộc. Khi cô dừng bước trước mặt anh, rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt với sống mũi cao thẳng kia.
Không ngờ lại chính là Lục Ngọc Trạo mà cô tránh còn không kịp.
Sắc mặt Dư Ngâm thoáng chốc trắng bệch.
Tim cô đập nhanh đến mức sắp văng ra khỏi lồng ngực, máu toàn thân đều đang kinh hoảng sôi trào, rất muốn quay người bỏ đi, nhưng cô là một người nhút nhát.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ có thể cầu nguyện cán sự môn Lý lớp 12-7 là nam sinh đang ngủ bên cạnh anh. Cô lật mu bàn tay, dùng khớp ngón tay cong lại, gõ nhẹ lên mặt bàn của nam sinh kia.
Gần như cùng lúc, đối phương nhíu mày ngồi dậy.
Mắt cậu ta là mắt phượng hơi xếch, nheo mắt liếc người, khí chất ngược lại có nét giống Lục Ngọc Trạo, đều rất không khách khí.
Trong lòng Dư Ngâm run lên, cố ý hạ giọng: "Cô giáo Trần Ngọc Châu bảo tớ tới tìm cậu lấy đề thi Vật Lý..."
Đàm Nhiêu vẻ mặt không có thay đổi gì, đưa tay tùy tiện mò vào trong ngăn bàn lấy ra một xấp đề dày cộp. Cậu ta không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu Dư Ngâm tự xem.
"..."
Bây giờ Dư Ngâm căn bản không quan tâm đến tính tình của bạn học này thế nào, giờ phút này là ngủ chưa đủ hay tính nết xấu, cô chỉ sợ đánh thức Lục Ngọc Trạo như sư tử đang ngủ say bên cạnh kia.
Cô sốt ruột, tay lật xem đề thi đều hơi run rẩy. Sau khi nhìn thấy tiêu đề là môn Vật Lý, cô liên tục gật đầu: "Là cái này... Cảm ơn."
Thậm chí không đếm số lượng, cô ước lượng lấy một xấp nhỏ, xoay người liền muốn đi.
Cổ tay mảnh khảnh bị nắm chặt lấy.
Da thịt tiếp xúc như bị lửa thiêu đốt, nóng đến mức tim cô hẫng một nhịp. Cô hoảng hốt quay đầu, đối diện với một đôi mắt đen láy mệt mỏi, đang nhìn cô chằm chằm, không mang theo chút mơ màng nào của người mới ngủ dậy, giống như đã tỉnh từ lâu.
"Người cô tìm là tôi."
Giọng nói lúc mới ngủ dậy của Lục Ngọc Trạo trầm thấp lười biếng, mang theo chút ý tứ trêu chọc gây khó dễ.
Dư Ngâm nghe ra được.
Cánh tay cô âm thầm gồng lên, bất động thanh sắc lùi về sau. Lục Ngọc Trạo liền buông cô ra, giống như cú kéo vừa rồi chỉ là tiện tay giữ người lại.
Cô không muốn nói chuyện với anh, cũng không nhìn anh, rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ đến mức sắp không nghe thấy: "Giáo viên bảo tôi tới lấy... bây giờ đang cần dùng gấp."
Dùng thân phận giáo viên ép anh.
Nào ngờ Lục Ngọc Trạo căn bản không thèm để ý.
Anh tùy tiện cầm lấy một tờ đề, lật lại, mặt trắng hướng lên trên, đặt ở mép bàn, "Ký tên, chứng minh cô đã lấy."
"..."
Đồ thần kinh.
Đi vào chưa tới một phút, Dư Ngâm lại cảm thấy như gai mọc sau lưng, giống như tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Mà hung thủ gây ra tất cả sự khó xử và căng thẳng cho cô, đều là tên khốn kiếp cà lơ phất phơ trước mặt này.
Cô không hỏi nhiều, cũng không do dự, cầm lấy bút trên bàn anh, ký qua loa tên mình lên giấy. Vứt bút xuống, cô xoay người đi ra ngoài.
Khoảng cách chừng mười bước chân, Dư Ngâm cảm thấy dài đằng đẵng. Mãi đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của những người xa lạ này, cô mới yên tâm thở phào một hơi.
Lục Ngọc Trạo thật sự xấu xa.
Trước kia cô cũng từng đi tới các lớp khác giúp giáo viên lấy đồ, mọi người đều rất khách sáo, nhưng anh thì không, mỗi ánh mắt anh nhìn cô đều khiến cô cảm thấy như anh đang tính kế làm chuyện xấu.
Dư Ngâm chỉ mới nghĩ thôi đã thấy lạnh cả sống lưng.
Mau chóng đi về lớp.
Vừa rẽ xuống cầu thang, giữa hai chân cô bỗng ục một cái, giống như có chất lỏng chảy ra. Cô lập tức khựng lại, cảm giác này quá quen thuộc. Nhưng tính toán thời gian, còn chưa tới kỳ kinh nguyệt.
Là do quan hệ tìиɧ ɖu͙© ảnh hưởng sao?
Cô không hiểu.
Cô chỉ rất lo lắng vì không mang băng vệ sinh.
Thử tiếp tục đi về phía trước, chưa được mấy bước lại có một dòng trào ra. Lần này cô trực tiếp khẳng định, cô thật sự đến tháng rồi.
Tập đề thi trong tay đã thành củ khoai lang bỏng tay. Cô nên đưa về trước, rồi hãy đi toilet, nhưng bây giờ cô căn bản không dám đi tiếp.
Trường cấp ba Thủy Vô cũng không bắt buộc mặc đồng phục, cô thích mặc là bởi vì quần áo thường ngày ít, hiện tại váy ngắn trên người căn bản không đủ dày, nếu như lượng máu nhiều, chắc hẳn còn chưa về tới lớp đã bị lộ ra ở mông rồi.
Cô lập tức hoàn toàn hoảng loạn.
Bất lực nhìn quanh hai đầu cầu thang.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, một bóng người đặc biệt cao lớn bước xuống từ đầu cầu thang cô vừa đi xuống, bao phủ lấy cô từ trên đỉnh đầu. Cơ thể cô có phản ứng sợ hãi với anh, hai chân cứng đờ né về phía sau, lưng dán chặt vào tường.
Lục Ngọc Trạo lại cứ thế đi thẳng về phía cô.
Dừng lại trước mặt cô.
Khác với bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, giờ phút này ánh mắt anh sắc bén, từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng khó tả.
"Trốn ở đây chờ tình lang à?"
"..."
Sắc mặt Dư Ngâm vừa mới trắng bệch, bị một câu nói của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ bừng: "Ai chờ cậu chứ!"
Càng kích động, phản ứng ở bụng dưới càng mẫn cảm.
Cô lặng lẽ kẹp chặt chân, sắc mặt lại tái đi.
Lục Ngọc Trạo cười khẽ, bước xuống thêm một bậc thang, đứng cùng bậc với cô, hơi cúi người, tầm mắt ngang bằng với cô.
Đôi mắt hoa đào trời sinh đa tình của anh hơi híp lại, chứa đầy vẻ trêu tức, chậm rãi nói: "Trong lòng đều nghĩ đến tôi sao? Rõ ràng đây là tầng của Tư Nguyên Phong."
"!"
Dư Ngâm tức giận đến nỗi tay cầm xấp đề thi run rẩy.
"Cậu thật không phải là người..."
Cô nhát gan nhu nhược, nhưng ở trước mặt anh, chẳng biết tại sao lại dám phản kháng từng chút một.
Nào ngờ, Lục Ngọc Trạo nhếch môi, vẻ mặt không hề để ý. Ngay khi Dư Ngâm tưởng rằng anh chỉ đi ngang qua, nói chuyện không hợp ý thì thôi, anh đột nhiên ấn vai cô lại, đẩy cô xuống bậc thang một cái.
Cô theo quán tính, lạch cạch lạch cạch giẫm xuống hai ba bậc thang. Bụng dưới vừa mới yên ổn lại co thắt, có dòng nhiệt lưu không chịu sự khống chế của cô, theo đùi uốn lượn chảy xuống.
Dư Ngâm lập tức cứng đờ tại chỗ.
Cô hận, hận mình bại lộ bộ dạng chật vật trước mặt anh. Nhưng cô cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Sau khi Lục Ngọc Trạo trêu chọc cô, khóe miệng nở nụ cười nhạt, nhưng nhìn thấy vệt máu chảy xuống đùi cô, độ cong hơi nhếch lên kia cứng đờ.
Anh không mặc áo khoác, muốn che cũng không có cách nào. Nghĩ nghĩ, anh từ túi quần lấy ra chiếc khăn tay mình thường dùng.
"Cô chảy máu rồi."
Giọng điệu bình tĩnh giống như việc này không liên quan gì đến anh.
Cũng đúng thật.
Anh chắc chắn cảm thấy là vấn đề của chính cô.
Dư Ngâm cắn chặt răng quay đầu, ánh mắt chứa đầy căm hận nhìn chằm chằm anh, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được ba chữ "Đều tại cậu". Lời này như liếc mắt đưa tình, cô bây giờ chỉ muốn đẩy anh từ trên cầu thang xuống.