Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 7: Xóa bạn 

Trước Sau

break

Khách sạn xa hoa nhưng lạnh lẽo khiến Dư Ngâm không muốn ở lại thêm một khắc nào, cô bò dậy khỏi giường, tìm quần áo của mình, phát hiện áo đã bị anh xé rách, căn bản không có cách nào mặc lại.

Trận khóc vừa rồi còn xa mới tuyệt vọng như lúc này.

Khóe miệng cô run rẩy, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Lục Ngọc Trạo đứng dậy kéo quần lên, định bụng về nhà mới tắm rửa, quay đầu liền thấy cô quấn chăn, lặng lẽ rơi nước mắt. Nhìn theo ánh mắt cô, trên mặt đất là bộ quần áo rách nát kia.

Anh trực tiếp ném áo khoác của mình qua.

Bỗng nhiên bị chiếc áo rộng thùng thình trùm lên đầu, trước mắt Dư Ngâm là một vùng tăm tối, sau đó là mùi hương thanh nhã lạnh lùng trên người anh, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng tràn vào mũi miệng cô.

Cô đưa tay nắm lấy lớp vải, theo bản năng muốn ném đi. Nhưng nghĩ lại, đây có lẽ là vật duy nhất cô có thể dùng để che thân. Nhục nhã đan xen tuyệt vọng, cô không thể không giữ lại thứ anh bố thí.

"Tắm ở đây hay là về nhà tắm?"

Giọng Lục Ngọc Trạo lười biếng vang lên.

Dư Ngâm không dám do dự, về nhà, cô hiện tại chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi như ác mộng này. Nhưng hai chân mềm nhũn, cô hơi động một chút, giữa đùi liền ma sát đến bỏng rát, khiến cô nhíu mày hít một hơi khí lạnh.

Lục Ngọc Trạo đương nhiên biết vì sao. Anh cầm điện thoại, chuyển cho cô một khoản tiền, "Tự mua ít thuốc mỡ."

"..."

Dư Ngâm nhìn thấy anh dùng biệt danh và ảnh đại diện của Tư Nguyên Phong, trong lòng càng thêm tức giận, không chỉ không nhận tiền, mà còn trực tiếp xóa bỏ WeChat của anh.

"Không cần cậu giả bộ tốt bụng."

Cô cố nén đau đớn, đè chặt cổ áo khoác đầy bất an, xoay người bước nhanh ra cửa. Cô nắm tay nắm cửa ấn xuống, nhưng không hề di chuyển, cô dùng sức hơn nữa, phát hiện vẫn không mở ra được.

Phiền não, tủi thân... cùng nhau đè nén cô.

Đầu vai mảnh khảnh run rẩy lên.

Lục Ngọc Trạo thong thả đi đến bên cạnh cô, không nói chuyện, kéo tay cô, dùng ngón tay cô chạm vào vị trí mở khóa vân tay, cạch một tiếng, âm thanh cơ học của khóa mở vang lên.

Dư Ngâm nhìn cũng không nhìn anh, như thể không kịp chờ đợi mà vứt bỏ thứ bẩn thỉu gì đó, trực tiếp đẩy cửa rời đi.

Cô không dám dừng lại, sợ Lục Ngọc Trạo sẽ đuổi theo, điên cuồng ấn nút thang máy. Mãi đến khi buồng thang máy bắt đầu đi xuống, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bi thương nhấn chìm cô.

Cô không còn trong sạch nữa, còn có thể ở bên cạnh Tư Nguyên Phong sao? Cậu ấy có ghét bỏ cô không?

Nước mắt tưởng chừng đã khóc cạn lại lần nữa tuôn ra.

Cô hận chết Lục Ngọc Trạo rồi.

Từ khách sạn về đến nhà, Dư Ngâm khóa trái mình trong phòng, không kịp tắm rửa, vùi đầu vào trong chăn khóc lớn một trận.

Chờ cô bình tĩnh lại, Mã Tế Vĩ đã dẫn theo bạn bè về nhà, cách một cánh cửa, bên ngoài cười đùa ầm ĩ, mang theo giọng nói oang oang chỉ có sau khi uống rượu, đang đánh mạt chược ở phòng khách.

Hoàn cảnh này, cô căn bản không dám tắm rửa ở nhà.

Nhanh chóng thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân, giấu hết vào cặp sách, cô cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng, thừa dịp không ai chú ý tới mình, bước nhanh lẻn ra cửa.

Đối diện chính là nhà bà nội Tư Nguyên Phong.

Hai ông bà đối với cô đều rất tốt, có đôi khi Mã Tế Vĩ không ở nhà, bọn họ sẽ gọi cô qua ăn cơm.

Chỉ là hôm nay tình huống của cô có chút đặc biệt.

Dư Ngâm hít sâu ở cửa, làm tốt công tác tư tưởng, mới nhẹ nhàng gõ cửa nhà đối diện.

Rất nhanh, cánh cửa được đẩy ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận đoan chính của Tư Nguyên Phong.

Nhìn thấy nam sinh mình thích, tâm trạng Dư Ngâm phức tạp, những lời giải thích đã chuẩn bị sẵn trong nháy mắt đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tư Nguyên Phong nhìn đôi mắt khóc đỏ của cô, ngày thường đều sẽ quan tâm, hôm nay lại không, dáng người cao lớn của cậu đứng ở cửa, dường như cũng không có ý định để cô vào nhà.

"Xóa hết WeChat của anh rồi, còn tìm anh làm gì nữa."

"... Không có."

Nước mắt kìm nén của Dư Ngâm đáng thương chảy xuống, cô tủi thân nói: "Chiều nay em bị ngã ở trường, một mình ở phòng y tế mê man, có lẽ không cẩn thận ấn nhầm vào xóa bạn bè..."

Tư Nguyên Phong nghe vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên ôm vai cô, đưa cô vào nhà. Cửa đóng lại, cậu nửa đùa nửa thật nói: "Còn tưởng rằng em không muốn làm bạn với anh nữa."

"Không có!"

Dư Ngâm cuống quít giải thích: "Em thật sự là không cẩn thận..."

Tư Nguyên Phong ừ một tiếng: "Biết rồi."

Nói xong, cậu nhìn vết thương ở đầu gối cô, đã sắp đóng vảy, không có vấn đề gì lớn.

"Ăn cơm chưa?"

"... Chưa ạ."

"Ăn cùng bọn anh nhé?"

"Được không ạ?"

Cô mở to đôi mắt hạnh vô tội, vừa mới khóc xong, bên trong đỏ hoe, làm cho người ta sinh lòng không nỡ.

Tư Nguyên Phong xoa xoa đầu cô, không keo kiệt lời nói, "Anh đã nói rồi, em chính là em gái ruột của anh, ăn của anh uống của anh đều là lẽ đương nhiên. Lần sau em còn khách sáo như vậy nữa thì chi bằng xóa WeChat của anh thật đi."

"Em sẽ không đâu..."

Cô không muốn tách ra với Tư Nguyên Phong, xóa WeChat càng không được. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, lí nhí nói: "Bây giờ em kết bạn lại..."

Tư Nguyên Phong gần như sẽ không từ chối cô.

Anh đồng ý kết bạn lại, ra vẻ nghiêm khắc nói: "Chút chuyện nhỏ, không được khóc nữa."

Dư Ngâm gật đầu lia lịa.

Lúc này, bà nội từ phòng bếp đi ra trông thấy cô, ái chà một tiếng, đầy mắt thương yêu: "Sao thế này? ŧıểυ Phong bắt nạt con hả?!"

Cảm giác được quan tâm thật tốt, Dư Ngâm trong nháy mắt nín khóc mỉm cười: "Không có... Là con không tốt, thích khóc nhè."

Bà nội ôm vai cô, chép miệng, "Con gái mà, nũng nịu một chút cũng tốt. Mau lau nước mắt, đến phòng khách ngồi, lát nữa cùng ông bà ăn cơm."

Dư Ngâm ngoan ngoãn vâng dạ, siết chặt quai cặp sách, cẩn thận mở miệng: "Bà nội... Có thể cho con mượn phòng tắm tắm nhờ được không ạ? Bạn của dượng con đang ở nhà, không tiện lắm..."

Vẻ muốn nói lại thôi của cô, mọi người đều hiểu.

Bà nội nhiệt tình gật đầu: "Đương nhiên là được, con mau đi đi, tắm xong chúng ta vừa vặn ăn cơm."

"Vâng ạ..."

Dư Ngâm cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình đi vào.

Đêm khuya, biệt thự Lục gia đèn đuốc sáng trưng.

"Sao anh lại dùng ảnh đại diện giống Tư Nguyên Phong? Chiều nay em nhìn thấy cứ tưởng gặp ma."

Lục Điểm Lôi đắp mặt nạ, nhìn về phía anh ruột của mình.

Lục Ngọc Trạo cũng vậy, mắt không hề rời khỏi điện thoại, hờ hững với chủ đề của cô ta: "Cậu ta mua bản quyền à? Chỉ được một mình cậu ta dùng chắc."

"..."

Lục Điểm Lôi bị nghẹn họng, một lúc lâu sau mới buông lời chê bai: "Giả bộ văn nghệ cái gì, anh cũng chẳng hiểu bức tranh kia có ý nghĩa gì đâu."

Lục Ngọc Trạo không thèm để ý tới cô ta.

Ban ngày ở trường, Tư Nguyên Phong không để ý tới cô ta, về đến nhà, ông anh ruột cũng không thèm ngước mắt nhìn cô ta. Lục Điểm Lôi tức không chịu được, nhoáng cái đã sáp lại gần, quang minh chính đại nhìn trộm màn hình của anh.

"Chat với ai thế? Chăm chú vậy."

Lục Ngọc Trạo cau mày, đưa tay né tránh.

Nhưng Lục Điểm Lôi liếc mắt đã nhìn thấy đại khái, anh cô ấy không chỉ chuyển tiền cho người ta, mà gửi tin nhắn đi còn phát hiện bị người ta xóa bạn bè rồi.

Hèn chi tâm hồn cứ treo ngược cành cây.

Cô ta không nhịn được cười.

Đứng dậy, bước đi tao nhã lên lầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc