Dư Ngâm cũng không biết cơ thể mình bị sao nữa, tất cả phản ứng cô đều không khống chế nổi. Nhìn ngực bị anh gom lại một chỗ, nắn tròn bóp dẹt, cô xấu hổ nức nở: "Thả tôi ra..."
Cô vừa khóc, ŧıểυ huyệt liền điên cuồng co rút.
Lục Ngọc Trạo bị cô mυ"ŧ đến mức hít một hơi, cơ ngực căng cứng, cố ý ưỡn hông đè lên huyệt cô thúc mạnh mấy cái, túi tinh nặng trịch vỗ vào đùi cô, âm thanh kịch liệt lanh lảnh.
"Ưm... Ưm a..."
Dư Ngâm ngửa cổ, đường cong trắng nõn mảnh khảnh vừa yếu ớt vừa thê mỹ, trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ phá hoại dưới đáy lòng người đàn ông. Khóe miệng anh ngậm nụ cười nhạt, lực đâm rút càng lúc càng mạnh, hận không thể ȶᏂασ nát cô.
Những cú giã dồn dập và kịch liệt khiến Dư Ngâm cắn môi nhẫn nhịn, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ, ŧıểυ huyệt bị đụng đến tê dại không khống chế được mà co giật, thịt mềm đỏ tươi bị dâʍ ŧᏂủy̠ cô phun ra tưới ướt đẫm.
"Tôi không chịu nổi nữa... Hu hu..."
Thiếu nữ mới trải qua chuyện chăn gối khóc thút thít, eo nhỏ ưỡn lên, miệng vẫn luôn cầu xin tha thứ.
Lục Ngọc Trạo phớt lờ, phập phập phập, hông eo căng lên đường nét cơ bắp, như đóng cọc điên cuồng đâm vào hoa huyệt, đâm đến mức nước bên trong vừa chảy ra đã hóa thành bọt trắng, dính nhớp nháp ở cửa huyệt.
Giường khách sạn dường như cũng đang kẽo kẹt vang lên.
Dư Ngâm dùng tay bịt chặt miệng, nuốt xuống tiếng khóc nức nở chói tai kia, cơ thể lại càng thêm mẫn cảm, lại một lần nữa kịch liệt lên đỉnh.
Huyệt thịt chặt chẽ điên cuồng co rút xoắn chặt, trán Lục Ngọc Trạo nổi gân xanh, hô hấp càng ngày càng gấp, những cú thúc dưới thân càng ngày càng nhanh.
Sau mấy chục cú nhấp kịch liệt sâu nặng, cô gái lại phun nước, tầng tầng lớp lớp thịt mềm như vô số cái miệng nhỏ, hung hăng mυ"ŧ lấy thân dươиɠ ѵậŧ, hút đến mức hõm eo anh tê dại, tiếng thở dốc nặng nề hơn.
"Mẹ kiếp, cái huyệt lẳng lơ này của cô sinh ra là để cho đàn ông chơi đùa đúng không?"
Lục Ngọc Trạo tăng tốc độ chạy nước rút.
Tiếng nước lép nhép vang lên trong phòng ngủ.
Dư Ngâm không biết mình đã lên đỉnh mấy lần, chỉ biết bị anh đè dưới thân, ŧıểυ huyệt nóng rát tê dại, bị ȶᏂασ đến mức gần như mất đi cảm giác.
Cô há miệng thở dốc, hai tay túm chặt ga giường, hai chân bị ép kẹp ở bên hông anh run rẩy, mu bàn chân duỗi thẳng, đạp lên bắp chân cơ bắp cuồn cuộn của anh, bị bỏng đến mức run giọng rêи ɾỉ.
Cái bụng bằng phẳng lờ mờ lộ ra độ cong do ©ôи th!t đâm vào.
Cô sợ tới mức dùng tay đè xuống.
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ giễu cợt của người đàn ông.
"Ăn sâu như vậy, rốt cuộc có sướиɠ hay không?"
"..."
Khuôn mặt nhỏ của Dư Ngâm ửng hồng, giống như bị hơi nóng hun qua, nóng đến kinh người. Cô xấu hổ giận dữ quay đầu đi, thân thể căng cứng, làm ra sự phản kháng vô ích.
Lục Ngọc Trạo không trêu cô nữa, liên tục đâm rút mấy chục cái, trong cổ họng tràn ra một tiếng gầm nhẹ, cơ bắp co lại, cắn chặt răng bắn vào trong.
"Ư... a..."
tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tích lũy đã lâu bắn mạnh vào trong tử ©υиɠ, nóng đến mức Dư Ngâm kịch liệt co giật, ŧıểυ huyệt đang mυ"ŧ chặt ©ôи th!t ộc ra từng dòng nước lớn, làm ướt đẫm đám lông mu rậm rạp dưới háng người đàn ông.
Lục Ngọc Trạo sướиɠ đến mức ánh mắt có khoảnh khắc mất tiêu cự, rút ra tính khí đã nửa mềm, môi mỏng phong lưu nhếch lên. Anh dùng tay vỗ vỗ vào mặt người phụ nữ đã gần như ngất đi, giọng nói mang theo vẻ khàn đục sau khi làʍ t̠ìиɦ: "Biết tôi tên gì không?"
"..."
Bụng dưới Dư Ngâm vẫn còn run rẩy, hoa huyệt sưng đỏ run rẩy đóng mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn vào trộn lẫn với dâm dịch của cô dính nhớp chảy xuống dưới.
Sắc mặt cô ửng hồng, ánh mắt trống rỗng, như là bị ȶᏂασ cho ngốc rồi, căn bản không có cách nào đối thoại với anh.
Nhìn bộ dạng vừa thuần khiết vừa da^ʍ đãиɠ này của cô, Lục Ngọc Trạo bắt lấy tay cô, nắm chặt lấy ©ôи th!t thô to vẫn còn ngẩng cao dưới háng anh, dùng lòng bàn tay mềm mại của cô bao bọc lấy, vuốt ve đo đạc lên xuống.
"Nào, nhận chủ đi."
Giọng điệu của anh đủ xấu xa.
"Ưm... Buông ra..."
Dư Ngâm nửa híp mắt, đầu ngón tay dùng sức cuộn lại, không muốn đụng vào anh. Cô vừa giãy dụa, Lục Ngọc Trạo liền buông tay, bộ dáng dễ nói chuyện làm cho người ta kinh ngạc lại kinh hãi.
Anh tách chân quỳ gối hai bên người cô, vây cô dưới thân, vươn cánh tay dài sang bên cạnh, nhặt áo khoác của mình lên.
Tiếng sột soạt tựa hồ đang tìm cái gì đó.
Dư Ngâm còn chưa kịp hồi phục từ dư âm cao trào, âʍ ɦộ trắng nõn đã bị anh thô bạo đối đãi. Anh không biết vì sao lại mang theo bút vẽ, xúc cảm đầu bút ướt át di chuyển trên làn da non mềm của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vòng eo của cô run rẩy, kinh hoảng chống cự: "Cậu... Cậu đang làm gì vậy..."
Lục Ngọc Trạo một tay đè chặt bụng dưới đang loạn động của cô, cái bụng ăn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi nhô lên bỗng nhiên lõm xuống, hoa huyệt sưng tấy không khép lại được ồ ạt chảy ra thể dịch trắng đục, hình ảnh dâm mỹ không chịu nổi.
Anh nhìn, khóe miệng cong lên, tiếp tục viết chữ.
Dư Ngâm cắn môi, bị ép tiếp nhận xúc cảm lạnh lẽo của đầu bút.
"Xong rồi."
Lục Ngọc Trạo đóng nắp bút lại, tiện tay ném bút đi.
Cạch một tiếng, tính cả trái tim Dư Ngâm, đều rơi xuống đất. Muốn ngồi dậy xem rốt cuộc anh để lại từ ngữ nhục nhã gì, nhưng cô lại không có sức lực.
Thấy cô mấy lần giãy dụa muốn dậy, Lục Ngọc Trạo lòng tốt nổi lên, cầm lấy điện thoại di động của mình, không cho cô một chút chuẩn bị nào, cứ thế chụp một tấm ảnh ngay huyệt nhỏ đang mở rộng của cô.
"Đừng..."
Dư Ngâm muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Anh thưởng thức ảnh chụp, dường như hài lòng rồi mới xoay màn hình, đưa đến trước mắt cô.
Đáy mắt Dư Ngâm còn đọng hơi nước do khóc, tầm mắt hơi mơ hồ, cố gắng nheo mắt, trong lòng chợt chùng xuống. Nét bút màu đỏ đặc biệt chói mắt trên làn da của cô.
Lục Ngọc Trạo.
Tên của anh.
Viết ngay trên âʍ ɦộ bị làm đến mức một mảnh hỗn độn của cô.
Dư Ngâm thấy rõ xong, tức giận đến cả người phát run. Loại cảm giác này, giống như anh đánh dấu "đã đến đây du lịch" vậy.
Cô ngước mắt, căm giận trừng anh.
Lục Ngọc Trạo nhướng mày, lấy lại điện thoại, đầu ngón tay lướt qua màn hình, phóng đại ŧıểυ huyệt sưng đỏ của cô lên, tỉ mỉ thưởng thức.
"ŧıểυ huyệt rất ngoan, còn người thì hơi kém chút."