Tháo bịt mắt, dây thừng trói hai tay cũng được cởi bỏ.
Dư Ngâm xoa xoa cổ tay bị siết đỏ, bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt không mở ra được, thích ứng hồi lâu mới nhấc hàng mi ướt đẫm nước mắt lên.
Cô nghĩ thầm, Tư Nguyên Phong đã hoàn toàn chiếm được cô, chắc sẽ dỗ dành cô đôi chút. Nhưng cú thúc dưới thân vẫn kịch liệt không ngừng nghỉ, một bàn tay lớn trượt từ vai cô tới, bóp chặt cái cằm nhọn của cô.
"Ưm..."
Cô bị ȶᏂασ giống như con cá bị ném lên bờ, giãy giụa lung tung, vừa hoảng loạn vừa tuyệt vọng.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả bên tai cô: "Lần đầu tiên lên đỉnh, sướиɠ không?"
"!"
Tư Nguyên Phong không phải giọng nói này.
Giọng này trầm thấp quá.
Kinh hoàng đan xen, cho dù bị người đàn ông đè dưới thân, cô cũng dùng sức quay đầu, nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú thâm trầm mang theo nụ cười xấu xa kia, máu đang sôi trào nháy mắt đông cứng.
Trái tim cô rơi xuống địa ngục.
"Lục... Lục..."
Cô ngay cả tên đầy đủ của anh cũng không rõ.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng nơi đáy mắt cô gái, đuôi mắt Lục Ngọc Trạo khẽ nhếch, rất thong dong, tốc độ đưa đẩy dưới háng chậm lại.
"Có phải tưởng rằng Tư Nguyên Phong đang ȶᏂασ cô không?"
"Rất vui vẻ phải không?"
"Bây giờ thì sao?"
Lòng Dư Ngâm như tro tàn, giống như con rối bị rút mất linh hồn, bị anh đè dưới thân, ȶᏂασ cho nước nôi dầm dề, lộ rõ bộ dạng xấu xí.
Cô càng nghĩ càng giận, càng tủi thân, mím môi run rẩy, không nhịn được nức nở lên án: "Cậu cố ý... Cậu giúp em gái cậu bắt nạt người khác..."
"Bắt nạt chính là cô đấy."
Lục Ngọc Trạo rút tính khí nổi đầy gân xanh ra, bê chân cô lên, nhẹ nhàng lật người cô lại, để cô nằm ngửa trên giường.
Anh không cho cô chút thời gian thở dốc nào, gập chân cô lại, một lần nữa "phụt" một tiếng đâm vào trong huyệt, quy đầu to như quả trứng ngỗng đâm thẳng vào tâm hoa, đụng cho cô gái mẫn cảm run rẩy.
Lục Ngọc Trạo hừ lạnh: "Không phải cô nói có phốt của em gái tôi sao, vậy cô bây giờ tính là gì? Khoảnh khắc huy hoàng à?"
"..."
"Tư Nguyên Phong biết cô ở trên giường lẳng lơ thế này, còn cần cô nữa không?"
"..."
Hốc mắt Dư Ngâm đỏ hoe, bị câu "Tư Nguyên Phong không cần cô" kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Còn tưởng rằng cuộc hẹn hôm nay là do Tư Nguyên Phong chủ động, cô vui vẻ suốt một tiết học, kết quả lại là tên khốn khiếp Lục Ngọc Trạo này bày trò trêu đùa cô.
Cô đã làm trò cười lớn trước mặt kẻ địch.
"Em gái cậu cũng chẳng ai thèm..."
Hai tay Dư Ngâm nắm chặt ga giường, dù sợ hãi vẫn dùng hết sức lực: "Cậu còn nát hơn cô ta, cậu bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện, cậu... A!"
Tiếng vải rách vang lên lanh lảnh.
Chiếc áo ba lỗ trên người cô bị anh xé toạc thành hai mảnh vải rách, vứt bừa xuống đất.
Đáy mắt Lục Ngọc Trạo chứa một tia tà khí, khóe miệng khẽ nhếch, khiến người ta không phân biệt được đây là thẹn quá hóa giận, hay bản tính anh vốn vô pháp vô thiên như thế.
Dư Ngâm bị dọa đến nín bặt, cổ trắng nõn co lại, đường nét mong manh. Khóe mắt cô còn đọng hai giọt nước mắt, sợ hãi nhìn anh, trông vô cùng đáng thương.
Lục Ngọc Trạo chống một tay bên vai cô, eo rắn chắc hơi trầm xuống, ánh mắt lười nhác lướt qua xương quai xanh gầy gò, dừng lại ở bầu ngực trắng ngần.
"Không phải ốm yếu sao, cặp vυ" sao lại lớn thế này."
Anh cười khẽ, ngón tay dài dùng sức móc một cái, khuy cài áo lót bung ra, hai bầu vυ" tròn như bóng nước nảy ra ngoài.
"A..."
Dư Ngâm thẹn quá hóa giận định vớ lấy nội y, dươиɠ ѵậŧ thô dài vẫn luôn chôn sâu trong huyệt cô chợt tỉnh giấc, đâm mạnh lên.
Động tác của Lục Ngọc Trạo hung hãn, bụng dưới căng chặt vỗ vào âʍ ɦộ sưng tấy không chịu nổi của cô, kêu bạch bạch tiếng dâm dịch dính nhớp.
"A... Lấy ra đi..."
ŧıểυ huyệt bị quy đầu cứng rắn nghiền ép đến tê dại, hai chân mở rộng của Dư Ngâm run rẩy không ra hình thù gì, cắn môi ư ư thở gấp.
Lục Ngọc Trạo chính là cố ý chơi đùa cô, khóe miệng mỏng nhếch lên nụ cười đắc ý, thưởng thức dáng vẻ da^ʍ đãиɠ của hai bầu vυ" bị ȶᏂασ đến nảy lên nảy xuống của cô.
"Ưm a... Tránh ra..."
Anh đột nhiên bóp eo cô, thúc mạnh vào nơi sâu nhất, trong cổ họng tràn ra tiếng cười nhạo trầm thấp: "Kêu lẳng lơ như vậy cho ai nghe? Tư Nguyên Phong lại không có ở đây."
"..."
Dư Ngâm xấu hổ muốn chết, dùng hết sức lực cắn chặt môi dưới, trong miệng đều có vị rỉ sắt.
Bàn tay lớn nổi đầy gân xanh đã phủ lên một bên vυ" cô, tùy ý xoa nắn đầy sắc tình, thịt vυ" mịn màng hút chặt lấy đầu ngón tay, sướиɠ đến mức Lục Ngọc Trạo nheo đôi mắt dài lười biếng.
Đầu ngón tay anh dùng sức day nghiến hai đầu vυ", chưa được mấy cái đã bị anh chơi đến sung huyết, phát tán cảm giác đau rát nóng bỏng, cứng ngắc vểnh lên.
Dư Ngâm khóc cạn nước mắt, trốn tránh nhắm mắt lại.
Khoang miệng ướt nóng chặt chẽ bất ngờ bao lấy cô, Lục Ngọc Trạo dùng sức mυ"ŧ "chụt" một tiếng!
"A... Đừng..."
Eo cô nảy lên, hoảng loạn mở mắt, hai má đỏ bừng.
Người đàn ông đang vùi đầu trước ngực cô ăn vυ" thong dong ngước mắt nhìn cô, đầu lưỡi ác ý đỉnh đỉnh đầu vυ" cứng ngắc: "Đồ lẳng lơ thiếu ȶᏂασ, cho đàn ông mυ"ŧ hai cái đã vểnh cao thế này."