Tay Dư Ngâm đang treo giữa không trung bị nắm lấy cổ tay.
Đầu ngón tay ‘cậu’ hơi lạnh.
"Anh... Anh định tặng em thứ gì sao?"
Cô căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy.
Đối phương không nói gì, kéo cô vào phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại, vai và cổ thon gầy của Dư Ngâm sợ hãi co rụt lại, tim đập thình thịch.
Trước mắt là bóng tối cực độ, thính giác của cô trở nên nhạy cảm hơn, nghe như có tiếng túi nhựa sột soạt. Cô vô thức tưởng rằng Tư Nguyên Phong thật sự chuẩn bị quà cho cô, bây giờ muốn tặng.
Lưng cô dựa chặt vào cánh cửa, cổ tay vẫn bị ‘cậu’ nắm lấy, bước chân lảo đảo đi đến bên giường.
Bàn tay to lớn của chàng trai đè lên vai cô.
Dùng sức ấn xuống một cái.
Hai chân Dư Ngâm mềm nhũn ngồi xuống giường.
Cô có chút hoảng, lại giơ tay muốn kéo bịt mắt ra, nhưng bị đối phương đè chặt lại. Thứ ‘cậu’ cầm bị nhét vào trong tay cô.
Dư Ngâm sờ sờ, cảm giác giống như bong bóng, trơn trượt, mỏng manh. Vèo một cái, mặt cô như bốc hỏa, nóng bừng.
"Em... Em không biết làm..."
Khuôn mặt đeo bịt mắt của cô nhanh chóng đỏ bừng, ngẩng đầu, nhìn về phía vị trí đại khái của ‘cậu’, hai tay căng thẳng siết chặt ga trải giường dưới thân.
Cô đoán không sai, Tư Nguyên Phong thật sự muốn thuê phòng với cô. Thì ra trước kia cô đều hiểu lầm cảm tình của cậu đối với cô, cũng không phải là không thích.
Nhận thức này khiến sự căng thẳng về quan hệ tìиɧ ɖu͙© của Dư Ngâm giảm đi hơn nửa. Tim cô đập thình thịch, tay cầm bao cao su cũng hơi run rẩy.
Bóng người đứng trước mặt cô không nói gì, một tay giữ chặt sau gáy cô, lực đạo nặng nề, khuôn mặt Dư Ngâm đập thẳng vào bụng ‘cậu’.
Cứng quá, mặt cô lại đỏ thêm vài phần.
‘Cậu’ kéo tay cô đặt lên cạp quần mình, ra hiệu ấn xuống dưới.
Dư Ngâm hít sâu một hơi, ngón tay thon nhỏ bỗng nhiên siết chặt, nắm lấy cạp quần âu của ‘cậu’, trong đầu hai luồng ý niệm kịch liệt đấu tranh.
Chỉ cần phát sinh quan hệ với Tư Nguyên Phong, cô liền có lợi thế càng mạnh mẽ, cô sẽ tiếp tục ràng buộc với cậu, cậu sẽ không dễ dàng rời bỏ cô.
Sự do dự của Dư Ngâm dần dần tan rã, từng chút một cởi quần ‘cậu’ xuống.
Trong không khí nhiệt độ tăng cao, mơ hồ vang lên tiếng cười trầm thấp của chàng trai, cô nghe thấy, trong nháy mắt xấu hổ cúi đầu, vành tai nóng rực.
Chàng trai đã lấy bao cao su ướt đẫm mồ hôi trong tay cô.
Dư Ngâm đoán, có lẽ bây giờ cậu đã đeo vào rồi. Tim cô đập vừa nhanh vừa loạn, không kìm được bắt đầu đoán kích thước của cậu.
Sẽ rất lớn sao?
Vậy liệu cô có chịu nổi không?
Suy nghĩ hơi thất thần, hai cánh tay rắn chắc luồn qua dưới nách cô, không để cô kịp phản ứng, người đã bị nhấc bổng lên.
Giây tiếp theo, ‘cậu’ ném cô lên giường, gập chân cô lại từ phía sau, bắt cô quỳ rạp xuống, chổng mông lên cao.
Dư Ngâm cắn chặt môi, mặt đỏ đến mức nhỏ máu. Không ngờ Tư Nguyên Phong thích kiểu làm từ phía sau.
"Em... Nhẹ chút... Em sợ..."
Giọng nói của cô nhỏ đến mức lạc điệu, không che giấu được sự căng thẳng.
Chàng trai không trả lời.
Cảm giác hôm nay là lạ, Dư Ngâm đột nhiên muốn quay đầu nhìn Tư Nguyên Phong một cái, tâm trạng cậu không tốt sao, cứ im lặng mãi.
Vừa có ý định giơ tay tháo bịt mắt, hai tay cô đã bị bẻ quặt ra sau lưng, thân trước mất điểm tựa, trán đập "bộp" một cái xuống nệm.
"A..."
Dư Ngâm cảm thấy tư thế này của mình càng xấu hổ hơn.
Cổ tay còn bị ‘cậu’ dùng dây thừng trói lại.
Cô đỏ mặt: "... Tháo bịt mắt của em xuống có được không?"
Không khí yên tĩnh, đáp lại cô là động tác của ‘cậu’.
Chiếc váy đồng phục ngắn trên gối bị vén lên, hai bờ mông tròn trịa cong vút lộ ra trong không khí se lạnh, cùng một mảnh vải màu xanh nhạt, đập vào đáy mắt thâm sâu của Lục Ngọc Trạo.
Cô gái này nhìn bề ngoài thì gầy, nhưng ngực lớn eo thon, mông cong.
Khéo mọc thịt thật.
Khóe môi anh nhếch lên một độ cong khinh mạn không thể gọi là cười, không lề mề, gạt chiếc qυầи ɭóŧ cotton chẳng có gì mới mẻ sang một bên.
"Ưm..."
Dư Ngâm xấu hổ kẹp chân, cái mông chổng cao đang run rẩy.
Ánh mắt Lục Ngọc Trạo nhìn xuống, thấy khe huyệt hồng hào của cô, không có lông, cực kỳ sạch sẽ, hai mép thịt đầy đặn, giống như chiếc bánh bao thủy tinh trong suốt.
Chỉ nhìn một cái, bụng dưới anh nóng lên, dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng đứng, thân gậy to lớn nổi đầy gân xanh dữ tợn, nảy lên trong không khí khô nóng.
Yết hầu Lục Ngọc Trạo lăn lộn, cười khẩy không ra tiếng, mẹ kiếp đúng là ăn chay trường lâu quá rồi, dươиɠ ѵậŧ cũng biết thèm thuồng.
Anh tách hai chân cô rộng ra, để ŧıểυ huyệt lộ ra trọn vẹn hơn. Dường như biết anh đang nhìn, hoa huyệt hồng hào rất căng thẳng, vậy mà run rẩy co rút không ngừng, tiết ra thủy dịch sáng bóng.
Đúng là da^ʍ đãиɠ!
Lục Ngọc Trạo cười khẽ, không còn lịch sự nữa, xoa nắn mông thịt mịn màng của cô mấy cái, rồi đỡ lấy gậy thịt thô cứng như sắt, hung hăng đâm vào từ phía sau.
"A ——!"
Khuôn mặt đỏ bừng của Dư Ngâm vì nỗi đau rách màng trinh mà dần tái đi, chổng mông bên giường, hơi thở rối loạn, nghẹn ngào nức nở: "Đau quá... Em không muốn làm nữa..."
Làm gì có chuyện cho cô đổi ý?
Lục Ngọc Trạo bị hoa huyệt chặt chẽ của cô gái cắn chặt đến mức quai hàm căng cứng, thở hắt ra một tiếng nặng nề, thân dươиɠ ѵậŧ mới cắm vào non nửa đã nổi đầy mạch máu, máu toàn thân đều chảy nhanh hơn.
Thật ẩm ướt, thật mềm mại, kẹp thật chặt.
Cô gái bị bịt mắt cắm vào đau đến co rút thân thể, nhưng cái mông chổng lên không hề buông lỏng lực, vẫn như cũ nâng cao, phối hợp với góc độ anh đâm vào.
Dư Ngâm nức nở: "Anh…Anh... vào hết rồi sao?"
Trả lời cô là cú thúc người hung mãnh của Lục Ngọc Trạo. Tính khí thô dài đáng sợ mượn chút chất bôi trơn ít ỏi trong huyệt cô, "phụt" một cái đâm mạnh vào, ngập lút cán.
"A a a ——!"
Vòng eo thon gầy của Dư Ngâm co giật kịch liệt, nhưng vật khổng lồ chôn sâu trong cơ thể cô lại không trượt ra chút nào, ngược lại còn nương theo sự giãy giụa của cô, dùng sức đâm mạnh về phía trước.
Bạch! Bạch! Bạch!
"Ưm a... Hu hu..."
Dư Ngâm nghẹn ngào đứt quãng, thịt huyệt bị nghiền ép, chen chúc, cảm giác lạ lẫm đan xen đau đớn, giống như dòng điện chạy tán loạn.
"A... Không muốn nữa... Anh dừng lại..."
Mười mấy cái chậm rãi của người đàn ông mang theo ác ý, tính khí vốn thô to lấp đầy ŧıểυ huyệt ngây ngô, mỗi một cái đều đâm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt.
Dư Ngâm cảm thấy hạ thể của mình sắp bị căng nứt, nghẹn ngào, nhưng cơ thể lại không chịu khống chế, cửa huyệt từng trận co rút, kẹp dươиɠ ѵậŧ Lục Ngọc Trạo cứng đến phát đau.
Hít.
Lông mày rậm của anh nhíu lại, gân xanh trên thái dương giật giật, cơ eo săn chắc căng ra đường nét sắc bén, hưng phấn căng trướng.
Anh tát một cái lên mông trắng như tuyết của cô, như dạy dỗ sự không ngoan của cô, mang theo ý trừng phạt, lại bồi thêm một cái tát.
Dư Ngâm cắn môi, xấu hổ vùi mặt vào gối, tiếng nức nở trở nên mơ hồ.
Lục Ngọc Trạo không vì cô khóc mà buông tha, ngược lại hứng thú càng cao hơn. Anh tách hai bờ mông thịt ra, từ phía sau hung hãn ȶᏂασ vào, cửa mình non nớt vừa bị phá trinh bị hung hăng đâm rút, thịt mềm bị lộn ra, dâm thủy bắn tứ tung.
Càng ngày càng mềm.
Huyệt thịt bị ȶᏂασ thành màu đỏ lầy lội.
"Ưm..."
Dư Ngâm dời mặt ra khỏi gối, suýt nữa ngạt thở. Cô há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng kiều diễm, cắn môi dưới rêи ɾỉ ư a.
"Em không chịu nổi nữa... Tư Nguyên Phong..."
Người đàn ông không chút để ý phản ứng của cô, hông eo rắn chắc như máy đóng cọc, hung hãn đong đưa, nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh.
Cả phòng đều là tiếng bạch bạch bạch giao hợp.
Mông thịt trắng lóa của cô bị đụng đỏ bừng một mảng, bên trên còn in hai dấu bàn tay đậm nét, vừa dâm vừa thối nát.
Lục Ngọc Trạo lúc này đáng lẽ phải mang thân phận "Tư Nguyên Phong", nhưng bị Dư Ngâm nghiêm túc gọi tên, lại gây ra sự khó chịu ngoài sức tưởng tượng của anh.
dươиɠ ѵậŧ dài đỏ thẫm hung hăng đâm vào ŧıểυ huyệt ướt sũng, anh một sâu một nông tra tấn cô, khi cô cảm thấy mình có thể chịu đựng được, anh lại đâm lút cán, thúc thẳng vào cổ tử ©υиɠ.
"A... Hộc..."
kɧoáı ©ảʍ to lớn đánh úp khiến Dư Ngâm mất tiếng, run rẩy kịch liệt.
Từng lớp thịt mềm điên cuồng co rút, mυ"ŧ mát, xoắn đến mức dươиɠ ѵậŧ người đàn ông lại to thêm một vòng, tàn nhẫn đâm toàn bộ vào ŧıểυ huyệt tê dại sắp mất cảm giác.
Lục Ngọc Trạo vừa ȶᏂασ, vừa dùng tay tách hai mép môi âʍ ɦộ của cô ra, lộ ra hạt đậu sưng tấy cực kỳ yếu ớt. Đầu ngón tay có vết chai mỏng ấn lên, ác ý day day.
"A a..."
Dư Ngâm khóc thét lên, hai đầu gối chống xuống nệm, loạn xạ muốn bò về phía trước, muốn trốn khỏi anh.
Lục Ngọc Trạo sức lực lớn, cánh tay rắn chắc lười biếng vòng qua eo cô, hơi dùng sức, đã ấn cô trở lại trước háng.
Lại tát hai cái lên cái mông nhỏ đang lắc loạn của cô.
"Hu..."
Cô gái sợ hãi không dám cử động nữa.
Bàn tay to của Lục Ngọc Trạo siết lấy eo cô, cây gậy thịt thô to kia liền chen mở thịt huyệt bị ȶᏂασ đến mềm nhũn, bắt đầu điên cuồng đâm rút biên độ lớn.
Thân dươиɠ ѵậŧ kéo theo thịt mềm đang mυ"ŧ chặt ra ngoài, lại hung hăng đâm ngược vào sâu bên trong, ma sát kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng ập tới.
"A a a... Em sắp chết rồi..."
Sau mấy chục cái nhấp dồn dập lại mạnh mẽ, Dư Ngâm co giật lên đỉnh, eo nhỏ co rút kịch liệt, lỗ huyệt cắn chặt dươиɠ ѵậŧ phun trào ra ngoài.
Dâm thủy trong suốt tưới ướt đùi Lục Ngọc Trạo.
Anh sướиɠ đến tê da đầu, cúi người đè cô xuống giường, giật phăng cái bịt mắt đã bị nước mắt làm ướt đẫm của cô xuống.