Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 10: Tự nhận là bạn trai 

Trước Sau

break

Dư Ngâm đi theo Tư Nguyên Phong về đến nhà.

Theo thói quen, cô làm bộ lề mề tìm chìa khóa, chờ cậu vào nhà đóng cửa lại, mới cẩn thận từng li từng tí cắm chìa khóa vào, chậm rãi vặn mở.

Cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Cô sợ đánh thức Mã Tể Vĩ nếu ông ta ở nhà, sẽ tìm cô gây phiền toái.

Cha dượng và mẹ là vợ chồng rổ rá ráp lại, trước khi mẹ qua đời, tình cảm của bọn họ không tệ. Lúc đó cô không hiểu, bây giờ mới hiểu được, thì ra loại hành vi kia của ông ta gọi là bám váy đàn bà.

Bây giờ mỗi ngày ông ta đều ăn chơi đàng điếm, ngủ dậy thì đến quán mạt chược trong khu tập thể đánh bài, gần như là người xa lạ sống dưới cùng một mái nhà với cô.

Dư Ngâm từng nghĩ, vì sao ông ta còn chưa đuổi cô ra ngoài, đại khái là vì quan hệ giữa cô và nhà Tư Nguyên Phong. Có cô ở đây, ông ta còn mưu đồ kiếm chác chút lợi lộc từ nhà người giàu có.

Cô hy vọng Tư Nguyên Phong có thể giải cứu cô, để cho cô thoát khỏi vũng lầy này.

Nhưng bây giờ sự xuất hiện của Lục Ngọc Trạo là một nguy cơ lớn của cô.

Dư Ngâm thất hồn lạc phách đi vào cửa, đề phòng nhìn về phía phòng khách, cũng may, Mã Tể Vĩ hôm nay còn chưa về.

Cô không có thói quen ăn tối đàng hoàng, cho nên phần lớn thời gian đều dùng mì tôm để đối phó. Hôm nay tình huống sinh lý đặc biệt, cô do dự một lát, vẫn vào bếp vo bát gạo, chuẩn bị cắm cơm.

Trong quá trình chờ đợi, cô lại không khống chế được mà thất thần. Trước kia cô chỉ mong đợi Mã Tể Vĩ có thể hai mươi bốn giờ không về nhà. Hiện tại, cô có thêm một tâm nguyện, hy vọng Lục Ngọc Trạo đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.

Giống như Thượng Đế nghe được lời cầu nguyện của cô, liền đáp lại. Chỗ huyền quan truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.

Dáng vẻ rất có văn hóa.

Khác một trời một vực với kiểu đập cửa rầm rầm của Mã Tể Vĩ.

Nhất định là Tư Nguyên Phong tới tìm cô có việc.

Dư Ngâm đứng dậy, bước chân vui vẻ chạy ra cửa, ngay cả mắt mèo cũng không nhìn, trực tiếp mở toang cửa.

Sau đó, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

Nghe được cô cầu nguyện không phải Thượng Đế, mà là ma quỷ.

Lục Ngọc Trạo tự nhiên bắt được cảm xúc thay đổi trong nháy mắt trên mặt cô, đoán là biết cô muốn nhìn thấy ai. Anh không chút khách khí cười khẩy: "Cảm giác thất vọng ê chề, sướиɠ không?"

"..."

Dư Ngâm không hiểu, anh tới tận cửa sỉ nhục cô thì có gì vui thú.

Nhưng cô biết mình rất tức giận.

Cô không muốn nói một lời nào với anh, trực tiếp đẩy cửa định đóng lại. Lục Ngọc Trạo hơi nhấc chân lên, mũi giày chặn lại cánh cửa, bàn tay to lớn vươn tới nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ra ngoài cửa.

"A..."

Dư Ngâm đi dép lê, chân không bám đất, cả người lảo đảo nhào tới, chóp mũi cao thẳng không chút phòng bị đụng vào lồng ngực cứng như sắt của anh, đau đến mức đáy mắt cô lập tức ầng ậc nước.

"Buông ra!"

Cô dùng sức vung tay, nhưng không thể thoát ra được, cổ tay bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt, làn da hiện lên một vòng vết đỏ.

Mặc cho cô lôi kéo, Lục Ngọc Trạo cứ thế không buông.

Khóe miệng anh nở một nụ cười nhạt, đường nét sắc bén vô tình, "Muốn nhìn thấy ảnh khỏa thân của mình trong nhóm chat lớn của trường không?"

"..."

Dư Ngâm trong nháy mắt tắt tiếng, bàn tay đang vung vẩy giãy dụa như hóa đá, dừng giữa không trung, cứng ngắc giống như chỉ cần gõ nhẹ một cái, xương cốt đều sẽ vỡ vụn từng khúc.

Nhận được phản ứng mình mong muốn, Lục Ngọc Trạo khẽ nhướng mày, buông tay cô ra.

Rõ ràng cô gái vừa rồi còn đang giãy dụa muốn đi, giờ phút này không còn trói buộc, sắc mặt lại tái nhợt, không nhúc nhích, ngoan ngoãn lại yếu ớt, khiến người ta không đành lòng nặng lời.

Đáng tiếc Lục Ngọc Trạo không có lòng thương hương tiếc ngọc.

Anh đưa tay vỗ nhẹ hai cái vào khuôn mặt đã mất đi huyết sắc của cô, đôi mắt hoa đào hơi khép lại, bên trong đều là sự ngông cuồng trêu ngươi.

"Cô mà còn bám lấy Tư Nguyên Phong, tôi sẽ coi như cô muốn dùng ảnh nóng để nổi tiếng. Nhưng cô yên tâm, dù sao cũng từng ngủ với tôi, tôi sẽ chu đáo giúp cô che mờ những chỗ nhạy cảm."

Anh chậm rãi nói ra những lời khốn nạn, mặt không đỏ tim không đập, Dư Ngâm bị anh chọc tức đến run tay, đầu ngón tay gắt gao cuộn lại, bấm vào lòng bàn tay, dùng cơn đau nhắc nhở mình duy trì lý trí.

"Vậy tôi cũng không ngại đem chuyện cậu đã làm với tôi nói ra hết..."

Đối mặt với một kẻ bá quyền, tim cô đập nhanh vì hoảng sợ, nhưng cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh, không muốn bị anh coi thường.

"Cùng lắm thì cá chết lưới rách..."

Thiếu nữ thấp hơn anh gần một cái đầu ngửa mặt giận dữ nhìn anh, mắt hạnh trừng tròn vo, thậm chí còn dám uy hiếp.

Lục Ngọc Trạo như thể vừa nghe được chuyện cười gì lớn lắm, bật cười châm chọc: "Cá chết lưới rách?"

"..."

Anh cố ý dừng lại, liếc nhìn cô, từ trên xuống dưới, không phải ánh nhìn dâm dục, mà là sự dò xét đầy ngạo mạn.

Cuối cùng, đưa ra kết luận.

"Cô và tôi, cách nhau cả Thái Bình Dương."

Anh bóp lấy mặt cô, như hôm qua lúc chiếm đoạt cô, cường ngạnh bá đạo, ép sát đến trước mặt mình.

"Gia thế của Tư Nguyên Phong tuy kém tôi rất nhiều, nhưng cũng mạnh hơn cô gấp trăm lần. Thay vì nằm mơ có một ngày gả cho cậu ta, không bằng ngoan ngoãn qua đây đổi chủ nhân. Nói không chừng một ngày nào đó ông đây cao hứng, thưởng cho cô dăm ba triệu, đủ cho cô đổi đời rồi."

"..."

Thứ sỉ nhục người ta hơn cả việc ném tiền vào mặt, chính là giọng điệu khẳng định đầy kiêu ngạo của anh, cảm thấy cô vì tiền mới muốn ở bên cạnh Tư Nguyên Phong.

Chỉ có cô biết rõ, cô chỉ cần một bến đỗ an toàn.

Lục Ngọc Trạo, một kẻ sinh ra đã sống trong nhung lụa, chẳng hiểu gì cả, ánh mắt nhìn cô đều sắc bén khắc cốt, đâm vào nội tâm cô thủng trăm ngàn lỗ.

"Cậu cút đi..."

Khuôn mặt bị anh bóp đau dùng sức giãy dụa, Dư Ngâm dùng vốn từ chửi thề nghèo nàn của mình đuổi anh đi, hai tay siết chặt lấy những ngón tay cứng như kìm sắt của anh.

Khổ nỗi anh vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Ngọc Trạo không nói lời nào, lực tay không giảm, lạnh lùng thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị mình bóp nắn.

Dư Ngâm vừa đau vừa cảm thấy nhục nhã, không giãy dụa được mấy cái đã nghẹn ngào.

Trong hành lang chật hẹp, tiếng xô đẩy không lớn, sẽ không làm phiền hàng xóm, nhưng cánh cửa bên cạnh lại từ từ mở ra.

Tư Nguyên Phong lờ mờ nghe được âm thanh quen thuộc, tưởng rằng bố dượng Dư Ngâm trở về cãi nhau với cô, không ngờ, người tới lại là Lục Ngọc Trạo.

Nhìn thấy khuôn mặt của Tư Nguyên Phong, Lục Ngọc Trạo buông tay ra.

Dư Ngâm cũng nghe thấy tiếng mở cửa, sợ tới mức tim đập thình thịch, mí mắt cũng không dám ngước lên, xoay người vội vàng kéo cánh tay Tư Nguyên Phong, nép sát vào, bộ dạng sợ hãi đến run rẩy.

"Cậu ta... Em không biết sao cậu ta lại tìm đến em..."

Giọng nói nũng nịu dịu dàng, hoàn toàn khác với lúc ở trước mặt anh. Lục Ngọc Trạo cảm thấy mới mẻ, đầu lưỡi đá vào răng, cười đầy khinh miệt.

Tư Nguyên Phong tiến lên một bước, chắn trước mặt Dư Ngâm, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Tôi đã nói rõ ràng với em gái cậu, không thích, cũng không có dự định tiếp xúc. Bất luận là cô ấy hay là cậu, về sau đừng quấy rối người bên cạnh tôi nữa."

Cậu kéo tay Dư Ngâm định vào nhà mình.

Giọng điệu lơ đãng của Lục Ngọc Trạo vang lên: "Vậy cậu thích cô ấy à?"

Tư Nguyên Phong dừng bước.

Nhịp tim Dư Ngâm phảng phất cũng dừng lại theo, nín thở. Cô chờ mong Tư Nguyên Phong trả lời, lại lo lắng mình không chấp nhận nổi.

"Chúng tôi là bạn bè, người như các cậu sẽ không hiểu đâu."

Cậu ấy đang bảo vệ cô, nhưng Dư Ngâm cũng chẳng vui vẻ gì. Trong ngực dâng lên từng tia đắng chát, không nói ra được rốt cuộc là mùi vị gì.

Cô máy móc xoay người theo Tư Nguyên Phong, đầu vai liền bị một bàn tay to lớn dày rộng đè xuống, gắt gao giữ chặt cô, giam cầm cô.

Dư Ngâm bị ép dừng bước.

Còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Lục Ngọc Trạo kéo vào trong ngực, thân mật ôm lấy. Anh cao, hơi khom lưng, hôn lên khuôn mặt trắng bệch không có huyết sắc của cô.

Dư Ngâm như bị điện giật, cả người cứng đờ tê dại.

Lục Ngọc Trạo cười với Tư Nguyên Phong, "Không khéo rồi. Cậu là bạn, còn tôi là bạn trai của cô ấy."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc