Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 11: Lợi dụng anh

Trước Sau

break

Tư Nguyên Phong gần như ngày nào cũng đi cùng Dư Ngâm, cô có bạn trai hay không, cậu hiểu rõ nhất. Đây chẳng qua là thủ đoạn châm ngòi ly gián vụng về của anh em nhà họ Lục bọn họ.

Cậu gạt tay Lục Ngọc Trạo ra, kéo Dư Ngâm về bên cạnh mình, ngữ điệu không chút phập phồng: "Cậu còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát. Con trai quan chức mà gây ra bê bối thì cũng chẳng hay ho gì đâu."

"..."

Dư Ngâm cúi đầu nghe, vẫn luôn không lên tiếng.

Ánh mắt Lục Ngọc Trạo từ đầu đến cuối đều rơi trên người cô, bị Tư Nguyên Phong uy hiếp cũng chẳng thèm để ý. Anh đút hai tay vào túi quần, như thuận miệng nói: "Cho dù cậu coi cô ấy là em gái, cậu cũng đâu phải anh ruột cô ấy, có phải là quản quá rộng rồi không?"

Anh em gái, đây không phải là quan hệ mà Dư Ngâm mong muốn.

Cuối cùng cô cũng có phản ứng, ngước mắt nhìn về phía Tư Nguyên Phong, người không biết bao nhiêu lần đứng ra bảo vệ cô. Cô hy vọng nhìn thấy trong mắt cậu sự thiên vị giữa người khác phái, nhưng lại không bắt được điều đó.

Ánh mắt của cậu trong trẻo mà kiên định: "Chúng tôi mãi mãi là người nhà. Giống như việc cậu bảo vệ Lục Điểm Lôi vậy, tôi sẽ luôn đứng bên cạnh Dư Ngâm, không tiếc bất cứ giá nào."

Hừ.

Dư Ngâm cười bất lực.

Cô bất động thanh sắc rút tay mình ra.

Hai người đàn ông vóc dáng tương đương trước mặt đang vì cô mà giằng co, nhưng lại chẳng có người nào là thật lòng thích cô.

"Cậu đi đi."

Cuối cùng cô cũng có can đảm nhìn về phía Lục Ngọc Trạo.

Người kia vẫn là bộ dạng không thèm để ý gì cả, liếc nhìn thiếu nữ vẫn luôn trốn ở phía sau Tư Nguyên Phong. Một lúc lâu sau, anh mới khinh khỉnh buông tha: "Hôm nay không khéo, chuyện chúng ta còn dài."

"..."

Dư Ngâm lại không khống chế được phản ứng run tay, tức giận đến nói không nên lời. Cô không nhìn anh, quay người đối mặt với tường, thái độ đối với anh là mười phần chống đối.

Lục Ngọc Trạo trước khi đi liếc nhìn Tư Nguyên Phong sắc mặt đang sa sầm, nụ cười nhạt nhẽo nơi khóe miệng tắt ngúm.

Hành lang nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Dư Ngâm lúc này mới dám thở mạnh. Cô hít sâu, điều chỉnh nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Tư Nguyên Phong lại không vội vã trở về, ánh mắt dò xét rõ ràng, nhìn ngắm trên mặt cô đã lâu, mới ướm hỏi: "Cậu ta ở trường cũng tìm em à?"

"!"

Dư Ngâm giật mình, sợ đến mức máu chảy ngược, nhưng ngoài mặt cố gắng trấn định, ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Tìm rồi... Cậu ta nói cậu ta thích em."

Đối mặt Tư Nguyên Phong, lời nói dối của cô luôn thuận miệng là ra. Cô vẫn cảm thấy, đây là thiện ý. Cô nhỏ bé yếu đuối, có chút tâm tư đen tối là hoàn toàn có thể được tha thứ.

"Em..."

Tư Nguyên Phong nhíu mày cắt ngang lời cô: "Cậu ta lừa em đấy."

"..."

Hàng mi Dư Ngâm run lên, ngẩn người nhìn cậu.

Cậu tận tình khuyên bảo: "Nếu chỉ là nói miệng với em cái gì đó, là cậu ta đang trêu đùa em. Nếu cậu ta có hành động quá trớn, đó chính là muốn chiếm tiện nghi của em. Em tỉnh táo lại đi, về sau giữ khoảng cách với cậu ta."

Trong lòng Dư Ngâm vừa chua vừa ngọt, yết hầu chuyển động, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Người em thích không phải là cậu ta... Anh yên tâm."

Tư Nguyên Phong bị ánh mắt trong vắt của cô nhìn chằm chằm một hồi, vừa rồi muốn nói cái gì quên sạch sành sanh.

Cậu hít sâu một hơi, gật đầu: "Bây giờ chưa phải lúc em yêu đương đâu, qua mấy năm nữa hãy nói thì thích hợp hơn."

"Tại sao?"

Dư Ngâm nhìn thẳng vào cậu.

Cô muốn nghe cậu nói cậu để ý đến cô, cho nên không muốn con trai khác tiếp cận cô.

Nhưng Tư Nguyên Phong ở phương diện này luôn dốt đặc cán mai, nhìn vào đôi mắt đáng thương kia, chỉ một mực giảng đạo lý: "Em bây giờ còn chưa trưởng thành, anh sợ em sẽ bị người ta lừa."

"..."

Chút ngọt ngào trong lòng biến thành đắng chát.

Dư Ngâm cúi đầu, hồi lâu không nói chuyện.

Tư Nguyên Phong nhìn cô một hồi, hỏi: "Em ăn cơm chưa? Có muốn đi..."

"Nhưng cậu ta nói sẽ còn tới tìm em."

Dư Ngâm nhìn vô cùng bình tĩnh, gằn từng chữ một nói: "Nếu như cậu ta có thể kiên trì, em có thể thử một lần với cậu ta được không?"

Tư Nguyên Phong kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

"Dù sao người em thích cũng không thích em, vậy em ở cùng ai cũng như nhau. Cho dù bị lừa thì đã sao, cũng chẳng mất miếng thịt nào."

"..."

Tư Nguyên Phong bị lý lẽ sai lệch của cô đánh bại, trong ngực nghẹn một cục tức, lên không được, xuống không xong.

Cậu không nói lời nào, Dư Ngâm cũng không cưỡng cầu, xoay người muốn về nhà. Cánh tay lại bị chàng trai phía sau kéo lại, Tư Nguyên Phong dùng sức, cô bị cậu kéo đến mức buộc phải xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hàng lông mày nhíu chặt của Tư Nguyên Phong phảng phất như đọng lại một trận mưa dầm, cảm giác lạnh lẽo bao phủ lấy cô.

Trong lòng Dư Ngâm căng thẳng.

"Ai cũng có thể, nhưng cậu ta thì không được."

Tư Nguyên Phong không muốn nói xấu sau lưng người khác, nhưng Lục Ngọc Trạo bất kể gia thế hay tai tiếng, đều không phải là người Dư Ngâm có thể nắm bắt. Nếu như cô tiếp cận anh, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhưng cậu không biết, cậu càng lấy đạo lý ngăn cản cô, cô càng tức giận. Điều cô muốn nghe là tình cảm xuất phát từ bản thân cậu, sự để ý của đàn ông đối với phụ nữ.

"Anh có hiểu hay không, cậu ta có thể cho em rất nhiều thứ."

Cô không tiếc tự nói mình trở nên thực dụng.

Tư Nguyên Phong nhíu mày càng sâu.

Tâm tư Dư Ngâm vừa động, càng thêm trầm trọng, "Anh biết điều kiện nhà em thế nào mà, người như em, có cái gì đáng giá để người ta lừa gạt... Nếu quả thật có thể cùng cậu ta xảy ra chuyện gì, lúc kết thúc nói không chừng cũng là em được hời..."

Tư Nguyên Phong bị cô chọc tức đến căng tức lồng ngực.

Cậu không biết hôm nay cô bị làm sao.

Chẳng lẽ bố dượng gây áp lực cho cô?

Cậu hứa hẹn như lẽ đương nhiên: "Cậu ta có thể cho em cái gì? Anh cũng có thể cho em."

"..."

Hành lang yên tĩnh đến mức Dư Ngâm có thể nghe được nhịp tim đập của mình.

Ánh mắt cô trong trẻo, thậm chí có thể nói là điềm đạm đáng yêu, nhìn Tư Nguyên Phong, giống như nhìn con mồi sắp tới tay mình, rất tủi thân: "Em chỉ muốn có một người đàn ông bảo vệ em."

Tư Nguyên Phong yên lặng lắng nghe.

Giọng nói của cô vừa mềm vừa nhỏ: "Anh là bạn, anh sẽ có cuộc sống của riêng mình. Huống hồ, gần đây còn có nữ sinh đang theo đuổi anh, nói không chừng ngày nào đó anh có bạn gái, thì không thể cùng em..."

"Không đâu!"

Tư Nguyên Phong lần đầu tiên thất thố trước mặt cô, "Anh sẽ không yêu đương với họ, em cũng không cần thiết vì muốn giữ khoảng cách với anh mà tùy tiện tìm một chàng trai để quen."

Dư Ngâm rũ mắt xuống, giấu đi vẻ đắc ý trong ánh mắt.

Nhưng trong mắt người khác lại là vẻ yếu ớt trốn tránh.

Tư Nguyên Phong điều chỉnh hô hấp, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, giọng điệu lại khôi phục vẻ ôn nhã ngày thường: "Em đừng suy nghĩ lung tung, đi học cho tốt. Tốt nghiệp anh sẽ đưa em ra nước ngoài, bố dượng em sẽ không tìm được em nữa."

Nhịp tim Dư Ngâm đập kịch liệt.

Cô ngước mắt, ánh mắt không dám tin: "Thật sao?"

Tư Nguyên Phong chắc chắn gật đầu, nói cũng tuyệt đối: "Cho nên không được tùy tiện chà đạp bản thân, không cần tìm bạn trai có tiền."

Lý trí Dư Ngâm quay lại, giả vờ không hiểu: "Vậy nhỡ đâu cậu ta lại đến quấy rối em thì sao?"

"Em tới tìm anh."

Tư Nguyên Phong nhận trách nhiệm: "Hoặc nói anh là bạn trai của em, để cậu ta tự giải quyết cho tốt."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc