Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 12: Giẫm lên bàn tay đang nắm tay của cô

Trước Sau

break

Dư Ngâm cảm thấy mình đã làm mờ ranh giới giữa cô và Tư Nguyên Phong. Cô không thích cậu, chỉ giống như muỗi thấy máu, theo thói quen bám lấy, ỷ lại, sợ rời xa cậu, cô sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong vũng bùn trước mắt.

Nếu như cậu có thể cho cô cuộc sống an ổn mà cô muốn, vậy cậu có thích cô hay không liền không còn quan trọng nữa. Chỉ cần cậu không thích người khác là được.

Trước khi ngủ, Dư Ngâm lần lượt vuốt lại logic, trong lòng hơi thoải mái một chút.

Liên tục mấy ngày, Lục Ngọc Trạo đều không xuất hiện trước mặt cô. Dư Ngâm lại phát hiện bản thân có chút mất mát, giống như một tên lính quèn cầm được lệnh tiễn, không tìm được cơ hội khoe khoang với người khác.

Cô muốn ngay trước mặt Lục Ngọc Trạo, hoặc là Lục Điểm Lôi, quang minh chính đại giới thiệu mình là bạn gái của Tư Nguyên Phong.

Hơn nửa tuần trôi qua, bình an vô sự.

Thứ Hai, Dư Ngâm dậy muộn, không đi cùng Tư Nguyên Phong, một mình ngồi xe buýt đến trường. Vừa tới cổng, cô đã gặp nam sinh lần trước cùng đánh bóng với Lục Ngọc Trạo.

Tên gì cô không biết, chỉ nhớ rõ, cậu ta thường xuyên xuất hiện cùng một chỗ với anh em nhà họ Lục.

Như chuột thấy mèo, cô lập tức cúi đầu.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy cậu ta lại đang chậm rãi tiến về phía cô. Cô không thể không ngước mắt, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Đó là một gương mặt tuấn tú lấn át cả vẻ đẹp trai, giữa lông mày có một nét thanh tú quý phái không thể nói rõ. Khác với vẻ sắc sảo lộ ra ngoài của Lục Ngọc Trạo, quanh thân cậu ta tỏa ra khí tức nguy hiểm nhưng nội liễm.

"Chào buổi sáng."

Đàm Nhiêu nhìn cô một cái.

"?"

Dư Ngâm không dám đáp lời, thậm chí cô còn không xác định được, cậu ta đang nói chuyện với cô sao. Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có người khác, vậy chỉ có thể là cô.

"... Cậu có nhận nhầm người không?"

Đàm Nhiêu nhìn về phía trước, khóe môi nhếch lên: "Đều là người quen, sao lại nhận nhầm được."

"..."

Có ý gì đây?

Khi cô đang chú ý đến Lục Điểm Lôi, cô ấy và những người bên cạnh, đồng thời cũng đang chú ý đến cô? Cũng đúng, nếu không phải như vậy, Lục Ngọc Trạo sẽ không tìm đến cô để bắt nạt.

Bọn họ đều cùng một giuộc.

Dư Ngâm lập tức kéo giãn khoảng cách với cậu ta.

Nghĩ đến sự tiếc nuối vừa rồi, cô cố ý mượn người trước mặt làm trung gian truyền lời: "Làm phiền cậu chuyển lời cho bạn của cậu, Tư Nguyên Phong đã có bạn gái, chính là tôi. Hy vọng cô ấy có thể mau chóng dời sự chú ý đi."

Trên mặt Đàm Nhiêu ngay cả một biểu cảm dư thừa cũng không có, giống như thong dong, cũng giống như chẳng thèm để ý.

"Bạn của tôi là Lục Ngọc Trạo."

"..."

Sắc mặt Dư Ngâm trắng bệch.

Cậu ta quay đầu nhìn cô, cười như không cười: "Còn cần tôi giúp chuyển lời không?"

"..."

Vốn dĩ cô định nghĩ như vậy.

Nhưng khi gặp bạn bè của anh, cô đột nhiên phát hiện, cô căn bản không có can đảm chủ động đi lên khiêu khích. Cô chỉ dám nói lời này cho Lục Điểm Lôi nghe.

"Tôi..."

Cổ họng Dư Ngâm nghẹn lại, không biết trả lời thế nào.

"Thật trùng hợp, cô có thể chính miệng nói với cậu ta."

Ánh mắt Đàm Nhiêu ra hiệu cô nhìn về phía sau.

Dư Ngâm còn chưa kịp phản ứng, chỉ máy móc nhìn theo, ở cổng trường bắt gặp một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Thật sự là Lục Ngọc Trạo!

Cô không do dự quay đầu bỏ chạy.

Đàm Nhiêu đứng tại chỗ chờ bạn đến. Lục Ngọc Trạo buổi sáng tính khí khi rời giường rất nặng, mỗi ngày đến trường đều là đạp chuông vào lớp, hôm nay vẫn như cũ, mặt mày mệt mỏi, tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.

"Nói cái gì đấy?"

Anh hỏi Đàm Nhiêu.

Đàm Nhiêu: "Ngẫu nhiên gặp."

Sáng sớm đã gặp Lục Ngọc Trạo ở trường, Dư Ngâm đề phòng cả ngày, tiết tự học cuối cùng buổi chiều, cô lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tư Nguyên Phong.

: [Cậu ta vừa mới tới tìm em, em có chút lo lắng]

Tư Nguyên Phong trả lời rất nhanh: [Không sao, lát nữa anh đón em]

Dư Ngâm vui vẻ: [Vâng]

Lợi dụng người khác, có lẽ cô sẽ áy náy. Nhưng lợi dụng Lục Ngọc Trạo, cô chỉ cảm thấy đây là chuyện nên làm.

Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Dư Ngâm không vội vã lao ra tìm Tư Nguyên Phong như mọi khi, hôm nay cô chậm rãi thu dọn cặp sách, bạn học vội vã tan học đều đã đi hết, bóng dáng Tư Nguyên Phong xuất hiện ở cửa trước.

"Dư Ngâm."

Cậu vẫy tay với cô ngay trước mặt mấy bạn học của cô.

Loại tâm trạng này tựa như khi còn bé ở nhà trẻ được mẹ đón về sớm, cô rất kích động, xách cặp sách chạy ra ngoài.

"Xin lỗi, lại bởi vì chuyện của em mà làm phiền anh."

Sắc mặt cô áy náy, luôn cẩn thận từng li từng tí.

Tư Nguyên Phong chê cô nghĩ quá nhiều, ấn bả vai cô, đẩy cô đi ở phía trước. Tựa như hai người bạn cùng trang lứa đùa giỡn, bọn họ đi xuống từ cầu thang sảnh giữa.

Đi hơi muộn, phần lớn học sinh đã ra về, cầu thang có chút vắng vẻ, mỗi tầng chỉ có lẻ tẻ mấy học sinh.

Lúc đến tầng một, Dư Ngâm tùy ý quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp một nhóm ba người. Ba người bọn họ giống như một nhóm nhỏ, mỗi ngày như hình với bóng.

Cô bị dọa đến mức quay đầu ngay lập tức, sống lưng cứng ngắc, máy móc đi về phía trước.

Tư Nguyên Phong phát hiện cô khác thường, vừa muốn quay đầu, đã bị cô gái bên cạnh thấp giọng gọi lại: "Đừng nhìn! Bọn họ ở phía sau..."

Bọn họ là ai, không khó đoán ra.

Tư Nguyên Phong tiếp tục đi theo cô về phía trước.

Khoảng cách không tính là xa, Dư Ngâm có thể cảm giác được không chỉ có một ánh mắt nóng bỏng bắn lên người cô, giống như ngọn lửa hừng hực, hận không thể nuốt chửng cô.

Cô nuốt nước bọt, tim đập rất nhanh, căng thẳng lại có một tia hưng phấn: "Em... Em có thể nắm tay anh không?"

Nguyên nhân tối hôm qua chắc là đủ rồi.

Quả nhiên, Tư Nguyên Phong không từ chối, trực tiếp nắm lấy tay cô, nắm rất chặt, cho cô sự ủng hộ cùng sức mạnh thầm lặng.

"Cảm ơn."

Dư Ngâm nắm lại, nhẹ nhàng dựa vào cánh tay cậu.

Đi ở phía sau, ba người đều không bỏ qua cảnh tượng này.

Lục Điểm Lôi cố nén ghen tị, hỏi Lục Ngọc Trạo: "Có phải cô ta cố ý không? Nhìn thấy em nên mới muốn nắm tay người ta?"

Lục Ngọc Trạo không nói gì.

Trầm mặc nhìn theo.

Nửa ngày không được đáp lại, Lục Điểm Lôi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh không tốt, giống hệt như lúc bình thường sắp nổi giận. Cô ấy vừa nghi vừa sợ, vội vàng quay sang Đàm Nhiêu bên cạnh, thì thào hỏi: "Anh ấy sao vậy?"

Đàm Nhiêu cái gì cũng hiểu nhưng chỉ lắc đầu.

Lục Điểm Lôi càng ngơ ngác.

Nhưng cô ấy thực sự không muốn nhìn thấy Dư Ngâm và Tư Nguyên Phong ở bên nhau. Cô ấy chẳng thèm chào hỏi các anh trai một tiếng, lao đi như mũi tên, chạy đến bên cạnh đôi nam nữ kia, giật mạnh hai bàn tay đang nắm lấy nhau ra.

Dư Ngâm còn chưa kịp phản ứng, lảo đảo bị cô ấy đẩy ngã xuống đất.

"A..."

Lòng bàn tay chà xát xuống mặt đất, có chỗ trầy da.

Tư Nguyên Phong trông thấy là Lục Điểm Lôi, đường nét trên mặt đanh lại, không còn vẻ lãnh đạm khách khí ngày thường, đẩy vai cô ấy một cái đầy vẻ cảnh cáo.

Lục Điểm Lôi sững sờ lùi lại một bước.

"Á..."

Dư Ngâm vẫn còn ngồi dưới đất kêu lên một tiếng đau đớn.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía đó, thấy Lục Ngọc Trạo sa sầm khuôn mặt tuấn tú như ngọc, lại nhấc chân giẫm lên bàn tay đang chống xuống đất của cô.

Những ngón tay nhỏ nhắn của cô gái bị giày thể ȶᏂασ cứng rắn đè ép, ép đến mức trắng bệch không còn giọt máu.

Dư Ngâm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.

Nắng chiều chưa tắt hẳn hắt lên người anh, phủ lên anh một lớp ánh sáng mờ ảo. Nhưng cô nhìn rõ khóe môi anh đang cong lên đầy ác ý.

"Tay hỏng rồi để xem cô nắm thế nào."

Cả sân trường chỉ có Dư Ngâm nghe được câu nói thì thầm này của anh.

Cả người cô rùng mình một cái.

Giây tiếp theo, người đàn ông như lồng sắt đứng sừng sững trước mặt cô bị Tư Nguyên Phong xông tới hung hăng đẩy ra.

Lục Ngọc Trạo mượn lực lùi về sau hai bước, nụ cười lười biếng trên mặt không hề nhạt đi, nhìn Dư Ngâm đang đầy vẻ kinh hoảng, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc