Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 13: Quỳ ở đây

Trước Sau

break

Trong lúc hỗn loạn vừa nãy, điện thoại di động của Dư Ngâm vang lên một tiếng. Nhưng cô không quan tâm, cúi đầu nhìn mu bàn tay in vết bẩn của mình, đau thì ít, cảm giác nhục nhã càng nhiều hơn.

Lục Ngọc Trạo làm vậy lại là đang chống lưng cho em gái anh.

Cô có chút ngưỡng mộ Lục Điểm Lôi, bên cạnh luôn có người ra mặt giúp cô ấy. Bênh người thân không cần lý do, từ trước đến nay đều là điều cô khao khát.

Lục Điểm Lôi không ngờ anh trai mình lại tàn nhẫn như vậy, lập tức có chút lo lắng. Cô ấy vội vàng qua kéo Lục Ngọc Trạo lại, tách anh và Tư Nguyên Phong ra, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Đàm Nhiêu mau đi thôi.

Lúc này Đàm Nhiêu mới kéo cánh tay Lục Ngọc Trạo, không cho anh và Tư Nguyên Phong xảy ra tranh chấp nữa.

Ba người bọn họ rời đi, Dư Ngâm vỗ vỗ đất trên tay.

"Không sao chứ?"

Tư Nguyên Phong đưa khăn ướt tới.

Dư Ngâm rũ mắt xuống, lắc đầu, không nói gì.

Có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của cô không tốt, Tư Nguyên Phong không quấn lấy cô hỏi nữa, hất cằm về phía cổng, ra hiệu cô đi theo.

Dư Ngâm khẽ "Vâng" một tiếng.

Thật ra cô có chút sợ hãi.

Cô đoán được tin nhắn vừa nãy là do Lục Ngọc Trạo gửi. Mặc dù cô không nghĩ ra làm sao anh biết số điện thoại của cô.

Giả vờ như không có việc gì suốt đường về nhà.

Cô đóng chặt cửa phòng, lưng dựa vào cửa, tim đập dữ dội, mở chiếc điện thoại đã im lặng suốt quãng đường lên. Giao diện tin nhắn có tin nhắn mới chưa đọc, đến từ số lạ.

Lại là tin nhắn hình ảnh.

Dư Ngâm nín thở, sống lưng lạnh toát, có một dự cảm chẳng lành. Ngón tay cô không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng ấn vào xem chi tiết.

Là ảnh cô để trần nửa người trên.

Bụng dưới còn viết tên của anh.

Dư Ngâm vừa giận vừa hoảng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, úp mạnh màn hình điện thoại xuống. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, dọa cho vai và cổ cô run lên, điện thoại rơi xuống đất.

Âm thanh như đòi mạng kia vẫn vang lên không ngừng.

Cô hít sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc, mấy chục giây trôi qua, mới cúi người nhặt điện thoại lên. Người gọi đến chính là số điện thoại gửi bức ảnh kia.

Lục Ngọc Trạo!

Dư Ngâm tức giận nghe máy: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì!"

Trong ống nghe là một mảnh trầm tĩnh, trong không khí phảng phất còn có tiếng vọng cô vừa hét lên, quanh quẩn, chậm rãi giày vò trái tim cô.

Một lát sau, truyền đến tiếng cười khẽ của đàn ông: "Đương nhiên là muốn ȶᏂασ cô, không nhìn ra sao."

"..."

Máu huyết cả người Dư Ngâm chảy ngược, đồng loạt dồn lên não, mặt cô nóng bừng, giống như bị người mình ghét nhất hung hăng tát một cái, đau rát.

Thái độ cợt nhả tùy ý của anh khiến dũng khí khó khăn lắm mới gom được của cô lập tức xẹp xuống. Dư Ngâm hữu khí vô lực: "Cậu... rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Nghe ra được sự ngoan ngoãn của cô, Lục Ngọc Trạo không đùa giỡn cô nữa, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Qua đây tìm tôi."

"..."

Dư Ngâm không đi.

Cô cũng không nói chuyện, cứ kéo dài thời gian.

Không ngờ, chiêu giả chết này chẳng có tác dụng gì với Lục Ngọc Trạo, anh cười khẩy một tiếng: "Gửi ảnh này cho toàn bộ bạn học trong trường thì không thú vị, gửi cho Tư Nguyên Phong xem thế nào? Nếu cậu ta thích, vừa hay đỡ tốn công cô theo đuổi ngược."

"Không được!"

Giọng Dư Ngâm run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay tạo thành vệt đỏ. Chút đau đớn ấy chẳng thấm vào đâu so với nỗi sợ hãi khi bị anh đe dọa, đó là sự hoảng loạn tột độ.

Giọng nói của cô mềm xuống, tràn ngập khẩn cầu: "Tôi cũng đâu có cướp bạn trai em gái cậu... Cậu có thể đừng bắt nạt tôi nữa được không..."

Đầu dây bên kia im lặng.

Một giây, hai giây...

Ngay khi Dư Ngâm tưởng rằng anh cuối cùng cũng tìm lại được chút nhân tính, có thể giơ cao đánh khẽ, giọng điệu lười biếng quen thuộc của anh lại vang lên: "Đồ ngốc, còn chưa hiểu sao?"

Dư Ngâm quả thực không hiểu.

Lục Ngọc Trạo không ngại chỉ rõ từng bước: "Không liên quan gì đến em gái tôi."

"..."

Dư Ngâm căng thẳng nuốt nước bọt.

Giọng nói bên tai như ác ma thì thầm, mang theo vẻ khiêu khích tàn nhẫn: "Là ông đây đơn thuần để ý cô."

"..."

Dư Ngâm mím chặt môi, bất lực, tủi thân, tất cả quấn chặt lấy cổ cô, siết đến mức cô sắp không thở nổi.

Lục Ngọc Trạo rõ ràng không còn kiên nhẫn dây dưa với cô, giọng trầm xuống, âm điệu trong nháy mắt lạnh tanh: "Tôi chỉ cho cô hai mươi phút, nếu cô không đến, ảnh tôi lập tức gửi cho Tư Nguyên Phong."

Không cần cô trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Bên tai hoàn toàn yên tĩnh, tim của Dư Ngâm lại đập to hơn sấm nổ, va đập khiến lồng ngực cô tê dại. Điện thoại kêu "ting" một tiếng, lại có một tin nhắn mới.

Là địa chỉ khách sạn Lục Ngọc Trạo gửi tới.

Cùng với số phòng.

Mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên. Không ai rõ hơn cô, một khi cô đi, sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng nếu không đi, Lục Ngọc Trạo tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.

Hàn ý từ đáy lòng lan tràn ra rất nhanh thẩm thấu vào tứ chi bách hải, biến cô thành một cái xác không hồn quỳ gối xin tha.

Ngay giây cuối cùng của hai mươi phút, cô run tay, gõ cửa phòng của anh.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, thân thể Dư Ngâm bắt đầu run rẩy.

Dường như không hề sợ cô chạy trốn, Lục Ngọc Trạo mở cửa xong liền xoay người ngồi lại ghế sô pha trong phòng khách, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho cô.

Dư Ngâm cẩn thận từng li từng tí bước vào.

Rèm cửa đóng chặt, chỉ mở vài chiếc đèn tường tạo không khí, hình ảnh trên máy chiếu cũng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, soi rõ đường nét người đàn ông đang lười biếng vùi mình trong ghế sô pha.

Lúc này, hình ảnh trên màn hình không ngừng được phóng to.

Dư Ngâm bị dọa đến mức hô hấp loạn nhịp. Cô vô thức nhìn về phía Lục Ngọc Trạo, lại lo lắng nhìn về phía màn hình chiếu, cuối cùng xấu hổ đến mức hốc mắt nóng lên, cục súc đứng trước mặt anh, cố gắng dùng thân thể mỏng manh của mình che khuất tầm mắt anh đang đùa cợt ngắm nhìn ảnh khỏa thân của cô.

"Đừng... Đừng nhìn..."

Cô run rẩy vươn tay, dùng lòng bàn tay nhỏ nhắn khua khoắng trước mắt anh để che chắn.

Cổ tay liền bị người đàn ông nắm lấy.

Lục Ngọc Trạo không lôi kéo, đầu ngón tay có vết chai mỏng chậm rãi vuốt ve mạch máu của cô, khiến cô vừa ngứa vừa sợ. Dư Ngâm gần như nín thở, nuốt nước bọt làm vai cổ cũng run lên.

Gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đầy tủi thân.

Lục Ngọc Trạo tách hai đầu gối ra, chừa ra một khoảng không gian mờ ám, nhìn chằm chằm vào cô: "Quỳ xuống đây, ăn gậy thịt."

"..."

Dư Ngâm vừa thẹn vừa giận, vai gầy co rúm lại càng lợi hại hơn. Cô hoàn toàn theo bản năng, liếc nhìn vào giữa hai chân anh.

Vừa mới vào cửa do căng thẳng nên cô không chú ý, anh vậy mà không mặc quần. Lúc này, vạt áo vén lên, hình ảnh trần trụi táo bạo.

Không biết có phải bị ảnh trên tường kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, thứ khổng lồ giữa hai chân anh đang cương cứng, đỏ au và vểnh lên như một cây gậy sắt.

Cô kịp phản ứng, nhanh chóng vùi đầu không dám nhìn nữa.

Lục Ngọc Trạo nhìn cô như đang nhìn một món tráng miệng, nhưng đôi mày hơi nhíu lại để lộ chút không kiên nhẫn: "Không nghe lời, tôi sẽ ȶᏂασ nát từng cái lỗ trên người cô."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc