Dư Ngâm muốn cầu xin anh xóa tấm ảnh kia đi.
Nhưng lại không dám tùy tiện đưa ra yêu cầu.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt không nói lên lời đáng thương. Đáng tiếc Lục Ngọc Trạo không ăn chiêu lạt mềm buộc chặt của phụ nữ, thấy cô bất động, trực tiếp cầm điện thoại bên cạnh lên, làm bộ muốn liên lạc thật với Tư Nguyên Phong.
"Đừng..."
Dư Ngâm lập tức quỳ xuống thảm, như để lấy lòng, nhanh chóng bò về phía trước hai cái, giọng nói lắp bắp: "Tôi... Tôi ăn..."
Chỉ nói lời này thôi mà mặt cô đã đỏ bừng.
Lục Ngọc Trạo vẫn chưa bỏ điện thoại xuống, liếc nhìn cô, như thể đang chờ xem thái độ phục vụ của cô rồi mới tính tiếp.
Dư Ngâm hết cách, chỉ có thể kiên trì ghé sát lại.
Không ngờ, anh đột nhiên ra lệnh: "Cởi áo ra."
"..."
Dư Ngâm ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Lục Ngọc Trạo liền nghiêm giọng: "Nhanh, bây giờ áo ngực cũng không được mặc."
"..."
Dư Ngâm run tay vội vàng cởi áo ghile, cô sợ mình chậm trễ, anh sẽ bắt cô cởi cả quần.
Chỉ vài giây, thân thể trắng nõn mịn màng của cô gái đã lộ ra, hai cánh tay gầy nhỏ chống trên mặt đất, ở giữa kẹp một đôi gò bồng đảo nặng trĩu.
Thiếu niên nhếch môi cười: "Ăn đi, cún con da^ʍ đãиɠ."
"..."
Cách xưng hô nhục nhã khiến Dư Ngâm lộ vẻ khó xử, nhưng bây giờ cô đang ở thế yếu, điều cô cần làm chỉ là phục tùng, sau đó khiến anh hài lòng, để gián tiếp đạt được yêu cầu của mình.
Nhiệt độ trong phòng khách càng lúc càng cao.
Lục Ngọc Trạo vươn vai ngả người ra sau, hai chân dang rộng, khoe ra những đường nét săn chắc do rèn luyện, cơ bắp cuồn cuộn nhưng không quá phô trương.
Cô gái ở trần nửa người ngoan ngoãn cúi xuống giữa hai chân anh, nhìn dươиɠ ѵậŧ to lớn gần như che khuất khuôn mặt mình, rồi do dự vươn lưỡi ra.
Đầu lưỡi lướt dọc theo đường gân xanh trên đó, sau đó liếʍ mυ"ŧ từng chút một qua phần túi tinh.
Lục Ngọc Trạo chê cô vụng về, bèn tóm lấy bầu ngực bên cạnh, bóp mạnh vào đầu ti, cơn đau khiến Dư Ngâm giật mình, rụt rè ngước mắt lên.
"Chưa ăn dươиɠ ѵậŧ bao giờ à?"
Dư Ngâm sắp bị anh làm cho tủi nhục đến phát khóc, vành mắt đỏ hoe, cô lắc đầu.
Thấy bộ dạng này của cô, Lục Ngọc Trạo cũng không nổi giận, anh giữ chặt gáy cô, một tay đỡ lấy thân gậy to lớn của mình, dùng quy đầu cạy mở hàm răng đang muốn khép lại của cô, rồi thô bạo nhét vào.
"Thế này này, ngậm vào đi. Đúng rồi, cố gắng ngậm sâu thêm một chút."
Anh vừa dạy vừa đùa giỡn với cơ thể cô, bàn tay xoa nắn bầu ngực cô như một quả bóng nước, cảm giác mềm mại dễ chịu khiến cho thứ ở hạ bộ của anh càng thêm cứng rắn, căng trướng.
Trong nháy mắt, khoang miệng của thiếu nữ vốn đã vất vả lắm mới ngậm được hơn nửa thân gậy dường như muốn nứt ra.
"Ựa..."
Dư Ngâm muốn nôn ra, nhưng lại bị quy đầu cứng rắn thúc vào cuống họng, không thể động đậy, chỉ có thể nghẹn ngào phát ra những tiếng kêu mơ hồ, bối rối dùng tay vỗ vào đùi anh.
Lục Ngọc Trạo lúc này mới rút ra.
Như thể vừa trừng phạt cô xong, lúc này anh dịu dàng hơn một chút, anh đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ cọ cọ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, dịch thể hòa quyện, một mùi tanh lập tức xộc vào mũi cô.
"Biết phải làm thế nào chưa?"
"..."
Anh hoàn toàn không có ý tốt.
Dư Ngâm không dám không trả lời.
"Vâng."
Cô vội vàng gật đầu, hy vọng mình phối hợp một chút thì anh có thể nhanh chóng buông tha cho cô.
Lục Ngọc Trạo nhướng mày, "Tiếp tục đi."
Dư Ngâm không dám chần chừ, một lần nữa quỳ xuống, hai tay vịn vào gậy thịt nóng hổi, há miệng từng chút một ngậm vào. Cô bú mυ"ŧ rất chuyên tâm, mái đầu bù xù cứ lúc lắc giữa hai chân anh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lục Ngọc Trạo ngửa đầu hít một hơi, cằm khẽ run lên, bàn tay không kiêng dè mà vuốt ve bầu ngực của cô, cọ xát qua lại giữa hai chân mình, cào lên làn da trắng như tuyết những vệt đỏ hồng.
"Ưm..."
Dư Ngâm có chút đau đớn, nhưng cơ thể cũng không kiểm soát được mà nóng lên, đôi chân đang quỳ trên mặt đất bất giác co lại.
Lục Ngọc Trạo dường như phát hiện ra phản ứng của cơ thể cô, lực tay đùa giỡn bầu ngực càng mạnh hơn, anh túm lấy hai đầu vυ" đã sưng lên, kéo đến mức chúng biến dạng.
"A—"
Dư Ngâm nhíu mày kêu đau, phun ra một ngụm nước bọt.
Lục Ngọc Trạo chỉ nhướng mày, cô cũng không dám nhiều lời, đành chịu đựng cơn đau rát ở ngực, một lần nữa cầm lấy vật to lớn đến đáng sợ kia, ngậm vào trong miệng.
Cô dùng cách anh đã dạy, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn phần túi tinh. Nhưng tay anh đùa giỡn ngực cô càng lúc càng thô bạo, cơn đau qua đi lại mang theo một tia kɧoáı ©ảʍ sắc bén, làm cơ thể cô không ngừng run rẩy, hai chân quỳ cũng không vững nữa.
Lục Ngọc Trạo như thể đang tức giận.
Anh bỗng dưng ưỡn thẳng lưng, dươиɠ ѵậŧ thô dài đâm thẳng vào sâu trong cổ họng cô, bức tường thịt mềm mại co thắt lại, khiến dịch tuyến tiền liệt trong suốt hưng phấn trào ra, làm miệng cô ngập tràn mùi hương của anh.
"A..."
Cô càng hoảng sợ, cái miệng nhỏ càng trở nên nhạy cảm, điên cuồng co bóp mυ"ŧ lấy, khiến Lục Ngọc Trạo tê dại cả người, cơ bắp toàn thân đều căng cứng.
Anh không chịu nổi dáng vẻ lóng ngóng của cô.
Anh thở hổn hển, một tay giữ chặt sau gáy cô, ưỡn thẳng eo, hung hãn ra vào. Hai túi tinh nặng trịch kịch liệt đập lên chiếc cằm trắng nõn của cô, kɧoáı ©ảʍ tăng lên gấp bội.
Lục Ngọc Trạo thúc rất sâu, quy đầu mấy lần chọc vào cổ họng cô, thân gậy thô to chiếm đầy yết hầu nhỏ hẹp, nước bọt không kịp nuốt cứ thế chảy dọc theo khóe miệng cô xuống.
Cằm cô óng ánh, ướt dính.
"Ư... ư..."
Dư Ngâm chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn ngào hỗn loạn.
Chàng trai trẻ sung sướиɠ ngửa đầu nhắm mắt, vòng eo thon săn chắc vẫn hung mãnh như cũ, như muốn đâm xuyên qua cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng thúc vào bên trong.
"Á... Ưm..."
Tiếng nước bọt nhóp nhép đầy xấu hổ vang vọng khắp phòng khách.
Lục Ngọc Trạo túm lấy gáy cô thúc liên tục hơn mười phút, cuối cùng mới gầm lên một tiếng trầm đục, chuẩn bị xuất tinh.
Quy đầu to bằng quả trứng ngỗng kề sát cổ họng, không cho cô trốn, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm phun ra, số lượng nhiều đến kinh người.
Dư Ngâm đã sớm nghẹn đến đỏ mặt, sắp không thở nổi, ngay khoảnh khắc dươиɠ ѵậŧ to lớn được rút ra khỏi miệng, cô chỉ muốn há to miệng để hít thở, nhưng cổ họng lại tự động nuốt xuống theo phản xạ.
Tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục đều bị cô nuốt hết.
Lúc này, cô mặc bộ đồng phục học sinh bị cởi một nửa, vẻ mặt mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi môi ướt át, trên cằm còn vương vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh lúc rút ra, trông vô cùng da^ʍ đãиɠ.
Lục Ngọc Trạo nhìn mà bụng dưới căng cứng, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, một tay xoa nắn cặp mông tròn trịa dưới lớp quần jean của cô, tay kia cởi cúc áo sơ mi của mình.
Đuôi mắt anh ửng đỏ, giọng nói khàn đặc: "liếʍ cho tôi."