Dư Ngâm thấp hơn anh không ít, sức lực cũng không lớn, một cái tát sượt qua cằm anh, không đau, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đối xử với anh như vậy.
Vẻ lười biếng trên mặt Lục Ngọc Trạo hoàn toàn biến mất, giống như phủ một tầng sương giá, khiến người nhìn phát lạnh trong lòng.
Hai chân Dư Ngâm cứng đờ lùi về sau, lắp bắp: "Là... là cậu bắt nạt người ta trước..."
Mũi chân Lục Ngọc Trạo chặn lấy chân cô, ánh mắt u ám cúi xuống, từng chữ rõ ràng: "Bắt nạt cô thì sao nào?"
"..."
Dư Ngâm bị dáng vẻ vô sỉ của anh làm cho nghẹn lời. Cô mím chặt môi, không còn gì để nói.
Cằm liền bị anh bóp chặt, bị ép phải nhìn thẳng vào anh.
Khóe môi Lục Ngọc Trạo nhếch lên đầy vẻ đùa cợt, lệ khí lạnh lùng nóng nảy vừa rồi bất tri bất giác biến mất, lại khôi phục vẻ ngông cuồng thường thấy.
"Tư Nguyên Phong là người em gái tôi nhắm trúng. Nếu cô biết điều thì tránh xa nó ra một chút. Bằng không..."
Anh khựng lại, đầu ngón tay day mạnh lên đôi môi bị cô cắn đến trắng bệch, đùa bỡn cho đến khi sưng đỏ, mới từ bi buông tha.
"Hai ta sau này không tránh khỏi phải gặp mặt nhiều đâu."
Anh cười khẩy một tiếng, đủ khiến Dư Ngâm sợ vỡ mật, như bức tượng đổ nát cứng đờ tại chỗ, mất đi phản ứng.
Về sau cô cũng quên mất mình bắt xe về nhà như thế nào, dọc đường ngây ngây ngô ngô, vào cửa về phòng liền ngã đầu ngủ mê man.
Đồng hồ báo thức đúng sáu giờ sáng vang lên.
Hai mắt Dư Ngâm chua xót, cả người không còn chút sức lực. Nhất là hai chân, vừa xuống đất suýt nữa thì ngã sấp, mềm nhũn như bị rút gân cốt.
Đều là do Lục Ngọc Trạo hại.
Có một ngày cô nhất định sẽ bắt anh phải trả giá.
Cô nhanh chóng rửa mặt, chỉ sợ lỡ hẹn đi học cùng Tư Nguyên Phong. Vừa ra khỏi cửa, hai người ăn ý chạm mặt nhau.
Tư Nguyên Phong vẫn nhớ sự khác thường của cô tối qua, quan tâm hỏi một câu: "Hôm qua không sao chứ?"
"Không sao..."
Dư Ngâm chột dạ, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, "Siêu thị đó sóng yếu, em nói chuyện một hồi phát hiện không nghe thấy tiếng anh... em liền cúp máy... định bụng về nhà sẽ gọi lại cho anh... nhưng muộn quá em lại quên mất..."
"Ừ, không sao là tốt rồi."
Tư Nguyên Phong đi phía sau cô, hai người đến ngã tư đón xe buýt.
Không biết là do tiết học thứ tư nhẹ nhàng, hay là do có hẹn ăn trưa với Tư Nguyên Phong, Dư Ngâm cảm thấy thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Chuông tan học vừa reo, Tư Nguyên Phong đã đến cửa lớp tìm cô.
Đây có lẽ là lợi ích duy nhất mà Lục Ngọc Trạo mang lại cho cô. Gần đây Tư Nguyên Phong gần như lúc nào cũng đi cùng cô, mọi người ở cả hai lớp đều tưởng hai người bọn họ đang yêu nhau.
Đúng ý của Dư Ngâm.
Hai người đến nhà ăn trường học, tách ra mua cơm. Dư Ngâm không hứng thú với đồ ăn ngon, không chết đói là được, cho nên cô đi một vòng, lại lặng lẽ đi theo sau lưng Tư Nguyên Phong.
Đang đi thì một bóng người cao xấp xỉ cô chắn trước mặt. Lục Điểm Lôi đúng là một kẻ si tình âm hồn bất tán, nhìn thêm hai mắt Dư Ngâm cũng sợ gặp xui xẻo.
"Tránh ra."
Cô đuổi người.
Lục Điểm Lôi không động đậy, tay bưng một bát mì nước nóng hổi, ánh mắt đắc ý, "Chẳng phải cô giỏi giả vờ vô tội nhất sao. Vậy cô nói xem, nếu bát canh này đổ lên người tôi, Tư Nguyên Phong còn tin cô nữa không?"
Dư Ngâm nhíu mày.
Nhưng điều cô sợ không phải là Tư Nguyên Phong có hiểu lầm cô hay không. Cô sợ tên khốn bao che người nhà Lục Ngọc Trạo kia sẽ mượn cớ làm khó cô.
"Cô đừng làm bậy, bỏng sẽ để lại sẹo đấy."
Lục Điểm Lôi nhướng mày: "Vậy cô đi đi, không được ăn cơm cùng anh ấy."
"..."
Dư Ngâm bất lực.
Cô cảm thấy Lục Điểm Lôi bị thiểu năng trí tuệ.
"Cô có đi hay không?"
Thấy cô không nhúc nhích, Lục Điểm Lôi thúc giục.
Dư Ngâm vẫn không động đậy, cô quay đầu nhìn về hướng Tư Nguyên Phong, phát hiện anh đã mua cơm xong và đang đi về phía này. Cô lập tức xoay lưng dịch sang bên cạnh, tạo cho anh một điểm mù tầm nhìn.
Giây tiếp theo, cô giật tay áo Lục Điểm Lôi từ phía trước.
"Á..."
Lục Điểm Lôi giật mình, tay không giữ được bát canh, choang một tiếng rơi vỡ tan tành trên đất, nước canh bắn tung tóe.
Dư Ngâm làm bộ bị dọa sợ, lùi lại hai bước, vuốt ngực, tủi thân nói: "Dù cậu ghét tớ, cũng không thể lấy đồ nóng như vậy ném vào người ta chứ..."
Tư Nguyên Phong đặt khay cơm xuống, đi tới. Đầu tiên anh kéo cô về phía mình, đứng đối diện với Lục Điểm Lôi.
"Cô lại làm loạn cái gì vậy?"
Đôi lông mày sắc bén của cậu nhíu lại, tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lục Điểm Lôi cũng đang ngơ ngác, nhưng ánh mắt của Tư Nguyên Phong khiến cô ấy đau nhói, cô ấy vô thức giải thích: "Không phải tớ làm... là tự cô ta..."
"Cô có thể tránh xa chúng tôi ra một chút được không?"
Tư Nguyên Phong mất kiên nhẫn ngắt lời cô ấy.
Dư Ngâm yếu ớt lùi sang một bên, nhỏ giọng khuyên: "Thôi bỏ đi anh, có người đang nhìn đấy..."
Lục Ngọc Trạo và Đàm Nhiêu cũng đang ở cách đó không xa.
Ánh mắt dò xét của Dư Ngâm khựng lại.
Lục Ngọc Trạo thế mà đang cười với cô!
Cô tuyệt đối không nhìn lầm, phát hiện kinh hoàng này khiến tim cô đập nhanh điên cuồng, cứng ngắc quay đầu lại.
"Lôi Lôi."
Giọng nói trầm thấp của Lục Ngọc Trạo vang lên, không nhanh không chậm: "Lại chỗ anh đây."
"..."
Hừ!
Lại chống lưng cho đứa em gái chuyên gây họa của anh.
Lục Điểm Lôi chịu ấm ức chỗ Tư Nguyên Phong, không dây dưa nữa, tức giận xoay người đi tìm Lục Ngọc Trạo. Cô ấy mặc nhiên cho rằng anh trai sẽ ra mặt thay mình, sẽ đứng về phe mình.
Không ngờ, đợi được lại là bài học.
Trên mặt Lục Ngọc Trạo không còn chút ý cười nào: "Em làm người ta bị bỏng rồi."
Ai?
Lục Điểm Lôi theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Dì lao công đi tới dọn lại đống tàn cục trên đất, Dư Ngâm ngồi xổm ở một bên, lấy khăn giấy lau mắt cá chân.
Bị nước canh bắn vào rồi sao?
Nhưng giày của mình cũng bẩn.
"Đâu phải do em làm."
Lục Điểm Lôi tràn đầy tự tin: "Là cô ta kéo tay em, em mới không cầm chắc."
Lục Ngọc Trạo không nói gì.
Cô ấy cho là anh không tin, vừa tức vừa vội, tiếp tục kể lể Dư Ngâm không đúng, "Anh không hiểu cô ta, lần nào cô ta cũng giả bộ một bộ dáng điềm đạm đáng yêu..."
Càng nói càng tủi thân, cô ấy giận dữ nhìn người anh trai trước mặt, giọng điệu oán giận: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tư Nguyên Phong không tin em thì thôi, sao ngay cả các anh cũng tin tưởng đóa bạch liên hoa kia?!"
Đàm Nhiêu nhún vai: "Đừng lôi tôi vào."
Lục Ngọc Trạo vẫn im lặng không nói, ánh mắt anh thâm trầm, nhìn về phía hai bóng người ngồi đối diện nhau cách đó không xa. Cuối cùng, chỉ nhìn thiếu nữ đối diện luôn cười nói vui vẻ với người đàn ông khác.
"Đúng vậy."
Anh mang theo chế nhạo, hạ giọng mỉa mai: "Cô ta chỉ là đóa bạch liên hoa không có tiền đồ."
Nắm đấm đặt trên đùi siết đến khớp xương trắng bệch.