Không lên tiếng, cứ khóc.
Vừa nói sự thật thì nín ngay.
Lục Ngọc Trạo hoàn toàn nghi ngờ người phụ nữ này cố ý làm nũng trước mặt anh. Cô đã dùng chiêu đối phó với Tư Nguyên Phong lên người anh rồi.
Nhưng bất ngờ là, cảm giác cũng không tệ.
Anh cầm khăn tắm bên cạnh quấn ngang hông, rũ mắt liếc nhìn cô, cố ý hỏi: "Tắm chung không?"
"..."
Dư Ngâm cắn khóe môi, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt. Cô đang trừng mắt nhìn anh, nhưng không có vẻ hung dữ, ngược lại yêu kiều khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Lục Ngọc Trạo vốn chỉ định trêu chọc cô, giờ đột nhiên nảy sinh ý nghĩ khác. Anh cúi người, động tác thô bạo lột chiếc quần jean đang mắc ở bắp chân cô ra, dễ dàng bế ngang cô lên.
"Thả tôi xuống..."
Dư Ngâm kinh hoảng giãy giụa, hai chân đạp loạn xạ. Nhưng vẫn không lay chuyển được sức lực mạnh mẽ của anh, chỉ trong nháy mắt đã bị anh bế vào phòng tắm.
Cô trần trụi toàn thân đứng dưới vòi hoa sen, chưa kịp che chắn bộ phận tư mật thì dòng nước ấm đã xối từ trên đầu xuống. Cô vô thức né tránh, nhưng lại bị anh kéo giật lại.
Lục Ngọc Trạo duỗi đôi chân dài, móc tới một chiếc ghế nhựa. Dư Ngâm còn đang ngơ ngác thì một chân đã bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt, không nói lời nào đè lên chiếc ghế thấp.
"Cậu làm gì vậy..."
Cô cúi đầu nhìn.
Tay Lục Ngọc Trạo đã nương theo dòng nước ấm thò vào giữa hai chân cô, ngón tay dài trượt qua gò mu lộ ra, nhẹ nhàng tách hai mép thịt sưng đỏ sang hai bên.
"Ưm..."
Dư Ngâm rùng mình một cái, giữ chặt bàn tay đang làm loạn của anh, mặt lộ vẻ khó xử: "Cậu đừng... tôi tự rửa..."
Đốt ngón tay cứng rắn của Lục Ngọc Trạo móc ngoáy trong huyệt nhỏ, kéo ra dòng dịch thể hỗn hợp trắng đục, nương theo nước ấm xối từ trên xuống mà rửa sạch toàn bộ.
Anh chỉ giúp cô tẩy rửa, không làm bậy, nhưng cảm giác trướng và tê dại khi ngón tay cắm vào trong cơ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô khiến cô không tự chủ được muốn kẹp chặt chân, trong cổ họng tràn ra tiếng nức nở: "Được rồi... lấy ra đi..."
Lục Ngọc Trạo cúi người, lồng ngực rộng lớn bao trùm lấy người phụ nữ đang run rẩy không ngừng trước mặt, ghé vào tai cô, chậm rãi mở miệng: "Đang cầu xin tôi sao?"
Dư Ngâm gật đầu lia lịa.
Nhưng anh đâu phải người dễ nói chuyện, anh khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi nóng ẩm trêu chọc liếʍ qua vành tai đỏ ửng của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dư Ngâm nhạy cảm run rẩy: "Ưm a..."
Giọng cô rất nhỏ, tiếng rêи ɾỉ rất mềm rất dâm.
Lục Ngọc Trạo thích nghe, há miệng ngậm lấy dái tai nhỏ nhắn mượt mà của cô, nhấm nháp tinh tế, ngón tay chôn trong huyệt vẫn không ngừng móc lộng.
"A..."
Dư Ngâm vặn eo né tránh, mông lại vô tình đụng phải cự vật đang ngẩng cao giữa háng người đàn ông, độ cứng nóng hổi đó dọa cô run bắn người, vội vàng trốn về phía trước.
Đi tới đi lui, cô bị dọa đến mức cắn môi thút thít: "Cầu xin cậu... tôi muốn về nhà..."
Ngón tay Lục Ngọc Trạo rút ra khỏi huyệt nhỏ, sợi bạc dính liền, dưới ánh đèn lấp lánh ánh nước dâm mỹ.
Dư Ngâm xấu hổ đến mức không dám nhìn, vội vàng thả cái chân bị nâng cao xuống, xoay người đi.
Lục Ngọc Trạo không hành hạ cô nữa.
Đợi hai người mặc quần áo tử tế trở lại phòng khách, Dư Ngâm không vội đi ngay, đứng cách anh một đoạn, chăm chú nhìn anh.
"Ảnh chụp..."
Giọng cô không giấu được sự run rẩy nhẹ: "Phiền cậu xóa đi."
Sợ anh bắt bẻ, cô cảm thấy mình đã rất lễ phép.
Lục Ngọc Trạo không có ý định qua đêm ở phòng khách sạn này, tắt màn hình chiếu, cầm điện thoại đi về phía cô.
Dư Ngâm vô thức lùi lại một bước.
Lục Ngọc Trạo khựng lại. Anh biết, cô đang trốn tránh anh.
Có lẽ cũng là sợ hãi.
Anh không mấy để tâm nhếch khóe môi, cầm điện thoại của mình đưa về phía cô.
"Tự xóa đi."
"..."
Ánh mắt Dư Ngâm do dự. Nhưng nghĩ lại, cô tự tay xóa sẽ đảm bảo hơn.
Cô cẩn thận từng li từng tí đi tới, duy trì tư thế phòng bị một tay che trước ngực, ánh mắt dò xét.
Thấy anh không né tránh, không có ý trêu chọc cô, cô mới nhận lấy điện thoại của anh.
Lục Ngọc Trạo đã mở khóa cho cô, vào sẵn album ảnh, thậm chí màn hình còn dừng ngay ở tấm ảnh riêng tư kia của cô, không hề khó tìm.
Dư Ngâm không dám nhìn kỹ dáng vẻ chật vật của mình lúc đó, trước mắt nhòe đi, ấn xóa bức ảnh. Lại sợ anh khôi phục, cô bấm vào album "Đã xóa gần đây".
Cần mở khóa bằng khuôn mặt.
Cô xoay ống kính về phía Lục Ngọc Trạo.
Người kia lười biếng liếc mắt, cúi người xuống, chiều theo chiều cao của cô, để điện thoại quét nhận diện khuôn mặt một lần.
Dư Ngâm xóa bỏ hoàn toàn tấm ảnh kia.
Trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Chỉ là lúc trả điện thoại, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi sự làm khó của Lục Ngọc Trạo: "Xóa một tấm ảnh của tôi, cô phải trả tôi một đoạn video."
"..."
Sắc mặt Dư Ngâm trắng bệch, vô thức túm chặt cổ áo, tưởng rằng anh lại muốn quay cảnh giường chiếu của cô.
Bộ dạng bảo thủ này trực tiếp chọc cười người đàn ông trước mặt. Anh hất cằm, ánh mắt sâu thẳm, "Lần này mặc quần áo quay."
Dư Ngâm không hiểu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Ngọc Trạo nói thẳng: "Tự quay một đoạn video, ngay bây giờ."
"..."
Cánh tay cầm điện thoại của Dư Ngâm vừa mỏi vừa mệt, lại không chống đỡ nổi ánh mắt thâm trầm sắc bén của anh, dường như chỉ cần cô dám từ chối, đêm nay cô sẽ không thể rời khỏi căn phòng này.
Anh có hàng trăm cách để sỉ nhục cô.
Dư Ngâm bị ép mở camera điện thoại của anh, chĩa vào mình.
Vừa định ấn nút quay, khóe miệng Lục Ngọc Trạo nhếch lên một tia hứng thú chưa tan, "Phải tỏ tình với tôi trong video."
"..."
Dư Ngâm hạ thẳng tay cầm điện thoại xuống. Cô không quay, thế này quá sỉ nhục người khác.
Thấy cô nửa ngày không động đậy, cũng không nói rõ là từ chối, Lục Ngọc Trạo dường như phát lòng từ bi, khẽ thở dài một tiếng: "Tôi cũng không làm khó cô. Hoặc là quay video, hoặc là hôn một cái, tự mình chọn đi."
Thế này mà không phải làm khó?
Dư Ngâm suýt nữa thì tức cười.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cũng hiểu, hôn một cái tuy nghe có vẻ quá đáng hơn, nhưng sẽ không để lại bằng chứng, an toàn hơn quay video nhiều.
Để mau chóng rời khỏi nơi này, cô không thể do dự, chủ động đi về phía Lục Ngọc Trạo.
Anh cao hơn cô gần một cái đầu, kiễng chân cũng không tới. Cô vốn đã xấu hổ và giận dữ, lúc này chiều cao không đủ lại càng thêm bực bội.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút gấp gáp: "Thấp xuống chút..."
Lục Ngọc Trạo lấy lại điện thoại của mình, mới phối hợp cúi người xuống.
Dư Ngâm tự an ủi mình trong lòng, hôn một cái cũng chẳng sao, cứ coi như bị chó cắn, cũng sẽ không ai biết. Cô nhắm mắt, kiên trì nhích lại gần từng chút một.
Theo khoảng cách ước tính trong lòng, lẽ ra cô phải chạm tới anh rồi. Nhưng vẫn không hôn được, cô thăm dò chu môi ra, vẫn phí công vô ích.
Cô nghi hoặc mở mắt ra.
Phát hiện người đàn ông vừa nãy còn chiều theo cô cúi người giờ đã đứng thẳng dậy, đang giơ điện thoại, đầy hứng thú quay lại dáng vẻ chủ động dâng hiến nụ hôn của cô.
Cô không biết anh đã quay bao lâu, chỉ biết mình lại trở thành trò cười.
Lục Ngọc Trạo hiển nhiên cũng thấy cô đã phát hiện, tạm dừng quay phim, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bối rối của cô, trêu chọc vô tình vô nghĩa: "Để lại nụ hôn của cô cho Tư Nguyên Phong đi, ông đây thích cái miệng phía dưới của cô hơn."
"..."
Tức quá!
Dư Ngâm không hề suy nghĩ, vung tay tát một cái.