"Ưm..."
Khoảnh khắc điện thoại kết nối, Dư Ngâm cắn chặt môi dưới, nuốt ngược tiếng rêи ɾỉ suýt thốt ra vào trong. Cô hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình ổn: "A lô?"
Trong ống nghe truyền đến giọng nói ôn hòa của Tư Nguyên Phong: "Em không ở nhà sao? Anh vừa mới gõ cửa không thấy ai trả lời."
"Không, không có ở nhà..."
Dư Ngâm cực lực khống chế hô hấp, nhưng cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông phía sau khiến cơ thể cô lắc lư không kiểm soát, đường hầm vì căng thẳng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co rút kịch liệt, "Ra ngoài mua... mua đồ rồi..."
Lục Ngọc Trạo nhìn sườn mặt cố tỏ ra trấn định của cô, nghe giọng nói giả vờ bình tĩnh của cô, du͙© vọиɠ phá hoại và chinh phục trong cơ thể dâng cao chưa từng thấy.
Anh ác ý điều chỉnh góc độ, quy đầu lần nào cũng nghiền qua điểm gồ lên nhạy cảm nhất trong cơ thể cô, tốc độ va chạm ngày càng nhanh, tiếng da thịt va chạm gần như không thể che giấu được nữa.
"A..."
Một tiếng nức nở yếu ớt vẫn lọt ra từ kẽ răng.
"Sao vậy? Người không khỏe à?"
Giọng Tư Nguyên Phong mang theo vẻ lo lắng.
"Không... không sao!"
Dư Ngâm vội vàng cao giọng che giấu, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, cưỡng ép dùng cơn đau để duy trì sự tỉnh táo, "Chỉ là suýt đụng trúng người ta... nên tránh một chút..."
Lời nói của cô lại bị sự tấn công mãnh liệt phía sau cắt ngang, âm cuối mang theo một tia run rẩy khó kìm nén.
kɧoáı ©ảʍ như sóng thần ập tới, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, dùng sức cắn chặt môi dưới.
Cô không chịu lên tiếng, Lục Ngọc Trạo cúi người xuống, lồng ngực dán chặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi môi nóng hổi kề sát tai cô, dùng giọng gió khàn khàn chỉ hai người mới nghe được ra lệnh: "Kêu cho cậu ta nghe, để cậu ta biết bây giờ cô bị ai chơi sướиɠ như thế nào."
"Không..."
Dư Ngâm tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống.
Nhưng cơ thể lại phản bội cô.
Dưới những cú thúc mạnh liên tiếp đầy tàn nhẫn của Lục Ngọc Trạo, huyệt nhỏ ướt đẫm tê dại co giật, cô mạnh mẽ ngửa đầu ra sau, cần cổ tạo thành một đường cong mong manh, phát ra một tiếng nghẹn ngào bị cưỡng ép đè nén sâu trong cổ họng.
Hoa tâm co rút kịch liệt, lượng lớn dâm dịch như mất kiểm soát phun trào ra ngoài, tưới lên tính khí đang tấn công hung hãn của Lục Ngọc Trạo.
Cao trào đến quá mãnh liệt khiến mắt cô tối sầm, cơ thể mất kiểm soát run rẩy dữ dội, vách trong huyệt đạo điên cuồng siết chặt, như muốn cắn nuốt, hòa tan vật cứng trong cơ thể.
Sự mυ"ŧ chặt bất ngờ này khiến Lục Ngọc Trạo hừ một tiếng, kɧoáı ©ảʍ như nổ tung da đầu xông thẳng lên cột sống, thắt lưng tê rần. Anh không thể nhẫn nhịn được nữa, quai hàm căng chặt, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào sâu trong dâm huyệt đang run rẩy không ngừng của cô.
"Ưm a..."
Dư Ngâm xụi lơ trên ghế sofa, thở hổn hển từng ngụm lớn, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt ra từ trong nước.
Dư âm cao trào vẫn chưa tan, cơ thể vẫn còn hơi co giật. Đáy mắt cô tràn đầy tuyệt vọng, cảm thấy hình tượng của mình trước mặt Tư Nguyên Phong chắc chắn đã sụp đổ từ đây, anh ấy sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa, không còn muốn chăm sóc cô nữa.
Mà tất cả những chuyện này, đều là do tên khốn nạn Lục Ngọc Trạo hại.
Cô lặng lẽ xoa dịu tứ chi bủn rủn, cuối cùng cũng gom được chút sức lực, quay đầu, giơ tay vung về phía người đàn ông vẫn đang nằm trên người mình.
Lục Ngọc Trạo nắm chặt lấy tay cô.
Tính khí vẫn chưa rút ra trừng phạt mà thúc vào trong hai cái.
"Ăn no rồi trở mặt không nhận người à?"
"Ưm..."
Chút sức lực duy nhất của Dư Ngâm cũng bị rút cạn.
Cô không nháo nữa, Lục Ngọc Trạo từ từ rút lui, tính khí đã mềm đi một nửa kéo theo từng dòng chất lỏng hỗn hợp trắng đục.
Không màng nghỉ ngơi, Dư Ngâm nhanh chóng xoay người tìm chiếc điện thoại không biết đã bị ném ở đâu của mình. Nhưng màn hình đen sì, bật lên thì cuộc gọi đã kết thúc từ lâu.
Cô không chắc là do Lục Ngọc Trạo cúp máy, hay là Tư Nguyên Phong không chịu nổi chuyện dơ bẩn của cô nên tức giận kết thúc cuộc gọi.
Người biết đáp án chỉ có Lục Ngọc Trạo.
Dư Ngâm nhanh chóng nhìn về phía anh, trong mắt đầy vẻ mong manh và chờ mong: "Là cậu... cúp điện thoại phải không?"
Cô muốn nghe được đáp án như thế nào, đã quá rõ ràng.
Lục Ngọc Trạo cố tình không tiếp chiêu, khóe miệng nở nụ cười ngông cuồng của kẻ chiến thắng, "Cô gọi lại hỏi thử xem."
"..."
Dư Ngâm nghẹn họng, tức giận đến đỏ bừng mặt. Cô quay đầu không nhìn anh nữa, thậm chí còn nhắm mắt trốn tránh, nhưng càng nghĩ càng thấy tủi thân, khóe miệng run rẩy, không nhịn được mà nức nở thành tiếng.
Nước mắt chảy xuống từ kẽ hở mu bàn tay đang che mặt của cô.
Lục Ngọc Trạo đứng bên cạnh, nhìn xuống Dư Ngâm đang như con búp bê vỡ nát, đột nhiên ngồi xổm xuống.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò má ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng điệu mang theo sự lười biếng sau khi thỏa mãn: "Yên tâm. Cô rên dâm như vậy, tôi mới không cho thằng đàn ông khác nghe đâu."
Tiếng khóc thút thít của cô gái lập tức ngưng bặt.