dươиɠ ѵậŧ vừa được liếʍ mυ"ŧ kia trở nên cương cứng, nóng rực như thanh sắt, dịch nhờn tiết ra trên đỉnh lấp lánh ánh sáng dâm dục dưới ngọn đèn, đang chống đỡ ở lối vào ẩm ướt của Dư Ngâm.
"Không... Lục Ngọc Trạo... Cậu chờ một chút..."
Dư Ngâm kinh hoảng lắc đầu, hai tay đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, kịch liệt giãy dụa. Đôi mắt mờ hơi nước kia, giờ phút này tràn ngập sợ hãi.
"Chờ?"
Lục Ngọc Trạo cười nhạo một tiếng, cúi người, giọng nói mơ hồ đè lên tai cô: "Ai bảo cô liếʍ nó nhiệt tình như vậy, hả?"
Lời còn chưa dứt, eo anh bỗng nhiên trầm xuống.
"A—"
dươиɠ ѵậŧ thô to đến đáng sợ mạnh mẽ tách lối vào trơn trượt ẩm ướt, phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm, lực đạo hung hãn, xuyên thẳng đến tận cùng.
Dư Ngâm ngửa cổ lên, phát ra một tiếng thét ngắn ngủi, móng tay vô thức cào ra vài vệt đỏ trên cánh tay anh.
Sâu quá...
Dường như muốn bổ đôi cả người cô ra.
Lục Ngọc Trạo phát ra một tiếng rêи ɾỉ thống khoái.
âʍ đa͙σ của cô siết chặt đến mức không thể tưởng tượng nổi, vừa ướt vừa nóng, vô số cái miệng nhỏ như đang hút chặt lấy anh, mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến da đầu anh tê dại. Anh không cho cô thời gian thích ứng, lập tức bắt đầu chuyển động.
Chậm rãi, nhưng rất sâu, mỗi một lần đều cố ý nghiền qua điểm nhạy cảm của cô, tạo ra tiếng nước nhóp nhép.
Dư Ngâm bị anh đè dưới thân, chỉ có thể bị động thừa nhận. Nhưng dần dần, cơn đau bị thay thế bởi một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại, những tiếng nức nở vụn vặt không kiểm soát được tràn ra từ kẽ răng cô.
"Ưm... Chậm một chút..."
Lục Ngọc Trạo cúi mắt, thưởng thức dáng vẻ mê loạn của cô.
Gương mặt cô ửng hồng, đuôi mắt hiện ra vẻ quyến rũ, con ngươi vốn trong trẻo giờ phút này ngập trong hơi nước mờ mịt, vô định nhìn lên trần nhà, đôi môi nhỏ nhắn cắn chặt, nhưng vẫn để lộ ra những tiếng rêи ɾỉ nức nở.
Dáng vẻ này của cô bị anh kéo xuống khỏi thần đàn, Lục Ngọc Trạo nhìn mà trong lòng vui sướиɠ. Anh xấu xa tăng thêm lực đạo cùng tốc độ, nhiều lần nhắm thẳng vào điểm G.
"Sao lại phải chậm?"
Anh thở dốc nặng nề, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, nhỏ vào hõm cổ trắng nõn của cô, giọng nói đầy từ tính: "Cái dáng vẻ lúc liếʍ cho tôi vừa rồi đâu rồi? Hả? Làm cho tôi..."
Anh đột nhiên thúc mạnh một cái, khiến cả người Dư Ngâm run lên, lời nói cũng theo đó ngắt quãng: "... cứng lên như vậy, bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi à?"
"Ô... không phải... a..."
Dư Ngâm bị anh làm cho nói không thành câu, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng lan tỏa trong cơ thể. Ở nơi cô không nhìn thấy, sau khi bị hung hăng thúc vào mấy chục cái, cửa huyệt đã mở rộng ra, sưng đỏ không chịu nổi, co rút lại nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ, đáng thương không ngừng chảy nước.
Sự va chạm ở hạ bộ của Lục Ngọc Trạo càng cuồng dã mãnh liệt hơn, khiến hai bầu ngực của cô điên cuồng lắc lư.
Anh nhìn mà nóng mắt, cúi thấp người, một tay vững vàng giữ chặt eo cô, tay kia vuốt ve bầu ngực mềm mại, đầu ngón tay bóp lấy đầu vυ" sớm đã cứng ngắc, rồi xoay tròn.
"A..."
Vai Dư Ngâm rụt lại, cắn chặt môi dưới.
Cơ thể và cơ thể va chạm tạo ra tiếng "bạch bạch" vang dội trong phòng khách trống trải.
"Sắp... sắp ra rồi... không..."
Cô vừa đau vừa sung sướиɠ, lắc đầu, ánh mắt tan rã, cơ thể căng cứng, mu bàn chân gắt gao đạp lên ghế sô pha.
Lục Ngọc Trạo nhìn chằm chằm biểu cảm hoàn toàn mất kiểm soát của cô, hầu kết kịch liệt chuyển động, giọng nói khàn đến không còn ra hình dáng: "Cùng nhau...Cô, kẹp chặt vào!"
Anh cuối cùng hung ác va chạm mấy lần như muốn đập nát điểm G của cô, thúc đến chỗ sâu trong âʍ đa͙σ tê dại đến sắp mất đi tri giác, cảm giác không kiểm soát được càng thêm mãnh liệt.
"A a a..."
Dư Ngâm cong người lại, cửa huyệt co thắt kịch liệt, cô thét lên đạt tới cao trào.
Một lượng lớn chất lỏng trong suốt từ nơi giao hợp mãnh liệt chảy ra, tí tách, làm ướt đùi Lục Ngọc Trạo, cũng thấm ướt mặt ghế sô pha dưới thân hai người.
Cả người cô run rẩy, thành trong âʍ đa͙σ điên cuồng co rút, tham lam mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, giọng nói vừa nỉ non vừa yêu kiều: "Được rồi... được rồi... xin cậu..."
Lục Ngọc Trạo bị hút đến mức eo tê rần, cơ bụng căng cứng, hai tay mạnh mẽ đè eo cô lại, hung hãn xông lên, quy đầu gắt gao lao vào tử ©υиɠ đang co rút của cô, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn ra.
"A..."
Anh nằm trên người cô, thở dốc nặng nề, cảm giác kɧoáı ©ảʍ khi xuất tinh khiến anh run rẩy từng đợt.
Dư vị của cao trào thật lâu không tan, Dư Ngâm xụi lơ trên ghế sô pha, giống như một bãi bùn nhão, ngay cả sức lực để nhấc ngón tay lên cũng không có, nơi bụng truyền đến cảm giác chua xót vì bị lấp đầy.
Phòng khách dần dần yên tĩnh lại.
Lục Ngọc Trạo hơi đứng dậy, cúi mắt nhìn khuôn mặt thất thần của cô. Lúc này, anh mới chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm ra.
"Phụt" một tiếng vang lên, kéo theo càng nhiều chất lỏng trong suốt cùng trắng đục, theo khe huyệt hơi sưng đỏ của cô chảy xuống, hình ảnh dâm mỹ không chịu nổi.
Dư Ngâm xấu hổ quay mặt đi, lại bị anh bóp cằm mạnh mẽ xoay qua.
"Nhìn xem."
Giọng điệu của anh mang theo sự lười biếng sau cơn hoan lạc, và cả sự nghiền ngẫm không chút che giấu, "Tôi bắn bao nhiêu vào trong, hả? Bụng nhỏ của cô đều phồng lên rồi."
"..."
Dư Ngâm nhắm chặt mắt, không chịu nhìn.
Lục Ngọc Trạo vẫn không chịu buông tha.
Anh duỗi ra hai ngón tay thon dài, rồi cứ thế luồn vào huyệt động sưng phù chưa hoàn toàn khép kín kia.
"A! Không được... lấy ra..."
Toàn thân Dư Ngâm run lên, cơ thể vừa mới trải qua cao trào nên nhạy cảm đến kinh người, bị ngón tay anh khuấy động như vậy, lập tức lại nổi lên cảm giác tê dại.
Ngón tay Lục Ngọc Trạo khẽ móc, kéo ra càng nhiều tiếng nước, anh giơ ngón tay dính đầy dịch thể hỗn hợp lên trước mặt cô, đầu ngón tay quấn quanh những sợi bạc dính nhớp.
"Chảy nhiều như vậy, thật lãng phí."
"..."
Dư Ngâm xấu hổ và tức giận muốn chết, giãy giụa muốn khép hai chân lại, thoát khỏi tình cảnh bẽ bàng này.
"Buông tôi ra... Đủ rồi..."
Ánh mắt Lục Ngọc Trạo tối sầm lại, dươиɠ ѵậŧ vừa mới xuất tinh xong lại vì vẻ mặt chực khóc của cô mà cương lên lần nữa. Anh một tay lật người cô lại, để cô nằm sấp trên ghế sô pha.
Cặp mông căng tròn bị ép vểnh cao, để lộ cửa mình đã bị hành hạ đến sưng đỏ, ướt át.
"Nói nhiều như vậy, xem ra còn chưa đủ thỏa mãn."
Anh cười khẩy, nương theo sự ướt át, một lần nữa đẩy ©ôи th!t bán cương của mình lên từ phía sau, vô cùng trơn tru tông mở cửa huyệt chật chội nóng ẩm kia.
"Không muốn nữa... Ư... Thật sự không được rồi..."
Tư thế đi vào từ phía sau càng sâu hơn, Dư Ngâm vô lực nằm sấp, vòng eo thon thả bị anh giữ chặt, mỗi một lần ȶᏂασ làm đều khiến thân thể cô run rẩy, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng ập đến.
"Ưm a... Đừng chạm vào tôi..."
Lúc này, điện thoại của cô rơi bên cạnh ghế sofa vang lên tiếng chuông. Đó là tâm tư nhỏ của cô, nhạc chuông chuyên biệt dành riêng cho Tư Nguyên Phong.
Cô bỗng nhiên cứng đờ, giãy giụa muốn với lấy điện thoại.
"Điện, điện thoại..."
Động tác của Lục Ngọc Trạo lại vì sự căng thẳng và phân tâm trong nháy mắt của cô mà trở nên hung mãnh hơn. Một tay anh giữ chặt eo cô, ngăn cô lộn xộn, tay kia vươn qua người cô, nhặt chiếc điện thoại đang reo không ngừng kia lên.
Chữ "Phong" nhảy nhót chói mắt trên màn hình.
"Không được nghe!"
Dư Ngâm hoảng loạn quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Lục Ngọc Trạo nhìn phản ứng của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực kỳ ác liệt. Anh chẳng những không cúp máy mà còn ấn nút nghe, cố ý áp điện thoại vào tai cô.
"Nhịn cho tốt, nếu để cậu ta phát hiện cô ăn vụng ở bên ngoài, thì sẽ không cần cô nữa đâu."
Miệng nói như vậy, nhưng cú thúc dưới háng anh lại không hề dừng lại, vừa sâu vừa mạnh, hận không thể đâm nát cái huyệt da^ʍ đãиɠ của cô.