Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 20: Vả mặt

Trước Sau

break

Nhận ra Lục Ngọc Trạo đang nhìn, nụ cười của Dư Ngâm cứng đờ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tự nhiên. Cô thực sự rất vui vẻ, vì Tư Nguyên Phong có thể tin tưởng cô vô điều kiện giữa cô và Lục Điểm Lôi.

"Hôm nay em trực nhật, anh chờ em một lát nhé."

Lần này cô trực tiếp mời ngay trước mặt.

Tư Nguyên Phong ừ một tiếng.

Cậu đối với cô, quả thực chưa từng từ chối.

Buổi chiều đều là giáo viên bộ môn đến dạy, đến giờ học vật lý, cửa trước bị gõ vang, một bóng người cao gầy đi vào.

Ánh mắt của các bạn nữ trong lớp nháy mắt tập trung qua.

Lục Ngọc Trạo chưa bao giờ mặc đồng phục, vai rộng eo thon, chân lại dài, khoác bừa một chiếc áo khoác màu đen cũng tạo ra khí chất đặc biệt. Nhất là diện mạo, hơi lai tây, ngũ quan tương đối sắc nét.

Thậm chí có nữ sinh còn lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Dư Ngâm chẳng buồn để ý tới anh, cúi đầu, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng không thoát được, lần này anh tới là có việc chính.

"Dư Ngâm."

Giáo viên vật lý gọi tên cô.

Dư Ngâm nhíu mày, kiên trì ngẩng đầu, đáp lại thầy giáo về phía bục giảng.

Thầy giáo vẫy tay với cô, "Đề thi in xong rồi, hai em đi phòng in lấy về, chia số trang rồi phát cho các bạn."

"..."

Tin dữ!

Dư Ngâm cứng đờ người, chậm rãi đi ra cửa.

Đóng cửa lại, cô mới quay đầu nhìn Lục Ngọc Trạo một cái. Mặc dù anh nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt bình thường, nhưng cô vẫn khăng khăng cho rằng, anh cố ý đến gây chuyện.

"Tự cậu không cầm được sao?"

Giọng điệu của cô có chút không kiên nhẫn.

Lục Ngọc Trạo hừ nhẹ, "Cầm được."

"..."

Vậy tại sao anh không tự mình đi lấy?!

Dường như nghe được lời chất vấn trong lòng cô, Lục Ngọc Trạo từ từ quay đầu, cố ý làm ra vẻ chậm rãi: "Hai người cho đỡ buồn."

"..."

Dư Ngâm hoàn toàn không thèm để ý tới anh, bước nhanh hơn.

Cô tưởng anh sẽ còn tìm cơ hội bắt nạt cô, hoặc là trực tiếp hung hăng càn quấy, nhưng không có, anh đếm bài thi trong phòng in xong, chẳng thèm đợi cô, trực tiếp lên lầu trước.

Kiểu hành xử xuất quỷ nhập thần này làm cho cô hoang mang. Anh đột nhiên đến lớp cô, phảng phất chỉ là theo yêu cầu của thầy giáo, hoàn thành một nhiệm vụ.

Không có mục đích tồi tệ như cô tưởng tượng.

Phù.

Cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mỗi lần gặp mặt Lục Ngọc Trạo đều có thể bịa thành một câu chuyện nhỏ không tồn tại, nói cho Tư Nguyên Phong nghe, lừa gạt một chút thương cảm.

Buổi tối tan học, cô trực nhật ở lớp, Tư Nguyên Phong ở cửa chờ cô. Khi hai người cùng xuống lầu, lại gặp Lục Điểm Lôi.

Cô ấy giống như là cố ý ở đây chặn đường Tư Nguyên Phong vậy.

Dư Ngâm dừng bước, cổ tay bị Tư Nguyên Phong giữ chặt. Hai người coi cô ấy như không khí, bình thản đi qua trước mặt cô ấy.

Lục Điểm Lôi chỉ nhìn bọn họ một cái thật sâu, không có ý đuổi theo, cũng không nói chuyện.

Đi xuống lầu, trái tim Dư Ngâm vẫn còn căng thẳng, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô cảm thấy mình hơi xấu tính, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Điểm Lôi, trong lòng cô lại thấy rất thoải mái.

"Lục Ngọc Trạo hôm nay có làm phiền em không?"

Tư Nguyên Phong hiếm khi chủ động hỏi thăm.

Dư Ngâm đang lo câu chuyện bịa sẵn không có cơ hội mở miệng, bèn làm ra dáng vẻ do dự, ấp úng nói: "Hôm nay trong giờ vật lý... Cậu ta đến lớp tìm em."

"Quá đáng như vậy?"

Tư Nguyên Phong kinh ngạc.

Dư Ngâm mặt không đỏ tim không đập "Vâng" một tiếng.

Giữa hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Dư Ngâm chủ động mở miệng: "Cậu ta có phải là... không tin hai ta là người yêu không?"

Tư Nguyên Phong dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Đôi mắt Dư Ngâm rất to, lúc này lóe lên ánh sáng vô tội, nhìn cậu không chớp mắt.

Tư Nguyên Phong cũng không có kinh nghiệm loại chuyện này, hỏi ngược lại: "Người yêu thì phải như thế nào?"

Trong lòng Dư Ngâm rất vui, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng: "Thân mật hơn chút nữa? Em cũng không hiểu, chưa từng yêu đương..."

Vành tai cô đúng lúc đỏ lên.

Thân mật.

Bọn họ đã nắm tay trước mặt Lục Ngọc Trạo rồi, nếu thân mật hơn nữa, chỉ có thể là hôn môi. Chỉ là diễn kịch, hoàn toàn không cần thiết, anh cũng sẽ không làm ra loại hành vi vô trách nhiệm này.

"Lần sau anh sẽ chú ý."

Tư Nguyên Phong ngừng đề tài này.

Khóe mắt Dư Ngâm ngưng lại ý cười, trong lòng có chút mất mát. Lần sau, ai biết lần sau Lục Ngọc Trạo xuất hiện là khi nào.

Cô buồn rầu gãi gãi trán.

Đột nhiên nghĩ đến mấy lần trước Lục Điểm Lôi đi theo bọn họ...

Dư Ngâm bất chợt quay đầu lại.

Quả nhiên!

Ba người bọn họ lại trùng hợp đi ở phía sau như vậy.

Cô thu hồi ánh mắt, thân thể bởi vì hưng phấn trong lòng mà run nhè nhẹ, giọng nói ra vẻ hoảng sợ: "Cậu ta lại đang đi theo em..."

Tư Nguyên Phong biết "Cậu ta" là ai, không quay đầu lại.

"Đừng sợ."

Cậu ôm bả vai Dư Ngâm, dìu cô đi về phía trước.

Mặc dù đúng như mình mong muốn, nhưng khi Dư Ngâm nhìn thấy Lục Ngọc Trạo, vẫn có chút sợ hãi từ trong xương tủy, bước chân đều trở nên cứng ngắc.

Một đường đi đến cổng trường.

Bọn họ đi ra muộn một chút, lượng người đã tản đi hơn phân nửa, giao thông thông thoáng, tầm nhìn rộng rãi.

Tư Nguyên Phong không vội vã bắt xe đi, cậu kéo tay Dư Ngâm, đi vào một quán trà sữa ở cổng trường.

Mặt giáp đường là cả mảng kính sáng choang.

"Xin lỗi, anh mượn góc một chút."

Tư Nguyên Phong hỏi Dư Ngâm trước, mới thân mật ôm lấy vai cô, cúi đầu sát lại gần, tạo ra một góc nhìn sai lệch.

Trông có vẻ cực kỳ thân mật.

Lúc đám người Lục Điểm Lôi đi tới, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh bên trong qua cửa kính. Tư Nguyên Phong mạnh mẽ ôm Dư Ngâm đang gọi món, trong quá trình chờ đợi, cậu nghiêng đầu hôn cô.

Lục Điểm Lôi tức muốn nổ tung, nắm chặt quai cặp sách rồi bỏ chạy khỏi cảnh tượng tồi tệ này. Đàm Nhiêu không chút do dự đuổi theo.

Lục Ngọc Trạo đứng tại chỗ, trong lòng thầm đếm.

Một, hai, ba, bốn...

Bọn họ hôn bốn giây.

Hừ.

Tư thế hôn môi của bọn họ thật sự rất đần độn, anh rất muốn cười, nhưng khóe miệng làm sao cũng không cong lên được, giống như bị keo dính chặt, hơi kéo một chút cũng đau.

Anh cũng phải làm cho người phụ nữ chết tiệt này đau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc