Sau Khi Nam Chính Truyện Ngôn Tình Xưa Phá Sản

Chương 13

Trước Sau

break

Ý định ban đầu của Trọng Giang chỉ là để Hạ Giác Hành không quên cô nhưng khi chuyến hành trình này kết thúc, cô phát hiện người không thể quên được lại chính là mình.

Triền miên với nhau trong căn gác mái có thể nhìn thấy cực quang, chạy như bay về phía anh ở trên núi lửa, cùng anh bắn pháo hoa vào đêm giao thừa ở một đất nước xa lạ, chơi cờ bay trên chuyến tàu băng qua xứ sở tuyết trắng... Dường như một phần linh hồn của cô cũng đã ở lại đất nước băng giá vùng cực Bắc ấy.

Trọng Giang đã không ít lần ngửa cổ lên nhìn bầu trời đầy sao mà thầm ước, mong thời gian chậm lại một chút, tốt nhất là dừng lại ở nơi này mãi mãi.

Nhưng hàng triệu vì sao sẽ không vì ước vọng của con người mà ngừng quay, chúng cứ trôi đi một cách vừa nhân từ vừa tàn nhẫn, cho đến lúc phải trở về.

Đường trở về vẫn là ngồi tàu trước rồi chuyển sang máy bay, Trọng Giang biết rằng mấy ngày ở trên tàu sẽ là khoảng thời gian cuối cùng mà cô và Hạ Giác Hành ở bên nhau với tư cách người yêu.

Cũng là... khoảng thời gian cuối cùng họ có thể dựa vào nhau một cách không chút e dè và trần trụi.

Sau gần nửa tháng quấn lấy nhau, cơ thể Trọng Giang đã thích nghi được không ít. Cô nằm úp trên giường, tư thế từ phía sau khiến Hạ Giác Hành có thể thâm nhập vào sâu hơn hån.

Hạ Giác Hành âu yếm hôn lên xương bướm nhô ra trên lưng cô, động tác khá dịu dàng.

Chỉ có Trọng Giang mới biết bàn tay anh đặt trên cổ tay cô có bao nhiêu sức hấp dẫn, mạnh mẽ ghì chặt cô ở đó rồi ra sức đâm sâu vào.

Nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mắt, Trọng Giang cố gắng nắm chặt lấy ga giường, trong miệng nức nở: “Lui ra đi, tôi không chịu nổi nữa rồi, xin cậu đấy... thật sự không chịu nổi nữa mà...”

Đáp lại cô chỉ là những nụ hôn dịu dàng vỗ về.

Giọng điệu của Hạ Giác Hành vẫn rất dịu dàng, gần giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không sao đâu, sẽ không hỏng được đâu.”

Cơ thể cô bị lửa nóng của anh đâm sâu đến cổ tử ©υиɠ, hoa huyệt chật hẹp được gậy thịt thô dài lấp đầy, mật dịch ấm nóng chảy ra bắn tung tóe, ngay cả hạt đậu cũng bị sưng tấy do túi bìu đập vào.

Cảm giác tê dại không khỏi muốn trút hết ra, Trọng Giang cong vai, cơ thể bị đâm mạnh đến lắc lư.

Cảm giác thật sự rất sung sướиɠ, nhưng cảm giác cơ thể mất kiểm soát không theo ý chí lại vô cùng tồi tệ. Cuối cùng Trọng Giang suýt khóc khi đạt đến cực khoái.

Sau khi rút gậy thịt ra, hoa huyệt bị đâm sâu đến mức khó mà phục hồi lại ngay được, hai cánh hoa bên cạnh hướng ra ngoài để lộ màu đỏ tím đậm bị hành hạ tới mềm nhũn.

“Hình như là tôi hơi quá.” Hạ Giác Hành xin lỗi Trọng Giang: “Chỗ đùi này bị bầm rồi.”

Trọng Giang dần lấy lại tỉnh táo, cô rầu rĩ nói: “Không sao đâu, da của tôi mỏng, chỉ cần chạm nhẹ một chút là cũng bầm tím rồi.”

Hơn nữa, để mà so với dấu răng của Trọng Giang trên người Hạ Giác Hành và vết cào sau lưng anh thì Hạ Giác Hành vẫn dịu dàng với cô hơn nhiều.

Cả hai đều ngầm hiểu rõ lý do của tất cả những điều này.

Còn chưa đầy ba tiếng nữa là tàu sẽ cập bến. Từ khoảnh khắc đặt chân xuống đất, tất cả những chuyện ở đất nước băng giá tĩnh lặng này đều sẽ bị chôn vùi trong những lớp tuyết trắng.

“... Tôi đi tắm một lát.” Trọng Giang cắn môi rồi bước xuống giường.

Chân cô vẫn hơi mềm nhũn, khi bước xuống giường, cô còn không đứng vững, loạng choạng rồi ngồi lại xuống mép giường.

“Cậu có cần tôi giúp không?” Hạ Giác Hành hỏi.

Trọng Giang lắc đầu: “Không sao, tôi tự làm được.”

Nói xong, cô vội vã trốn vào phòng tắm, những giọt nước ấm áp rơi xuống da rồi cuốn đi mọi dấu vết ngoại trừ vết bầm nhẹ trên đùi và cổ tay.

Đã mười hai giờ, phép thuật của bà tiên đỡ đầu cũng đến lúc phải tan biến.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trọng Giang đã điều chỉnh lại tất cả cảm xúc của mình nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống không bóng người, cô vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.

Trọng Giang ôm lấy đầu gối của mình rồi ngồi xuống ghế sofa.

“Bíp.”

Thẻ cửa vừa được quẹt, cánh cửa lập tức mở ra. Trọng Giang ngạc nhiên bắt gặp ánh mắt của Hạ Giác Hành, rõ ràng anh đã đi rồi nhưng lại quay lại. Anh đã thay bộ quần áo khác, ngoài mái tóc còn hơi ướt ra thì cô không nhìn ra có gì khác thường.

“Không có nhiều thời gian nên tôi về tắm một chút.” Hạ Giác Hành giải thích ngắn gọn rồi tiến lại gần Trọng Giang, nói: “Tôi sấy tóc giúp cậu nhé.”

Trọng Giang cúi đầu, khẽ nói: “Ừm, cảm ơn cậu.”

Hạ Giác Hành rất thích mái tóc của Trọng Giang, khi xõa ra thì mảnh như mạng nhện, chẳng trách người xưa gọi mái tóc đen là tơ tình, tơ tình như mạng nhện, bám lấy bất cứ con mồi nào đến gần.

Sau khi sấy khô tóc cho Trọng Giang xong, Hạ Giác Hành lại lục tìm trong hành lý của cô để tìm quần áo và giày. Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, tay giữ mắt cá chân của cô rồi kéo đôi bốt lên.

“Tại sao?”

Trọng Giang bất chợt hỏi, cô và Hạ Giác Hành nhìn thẳng vào mắt nhau, cô hỏi lại: “Tại sao?”

Hạ Giác Hành cúi đầu kéo khóa của đôi bốt da lên, trả lời lảng tránh: “Xong rồi, thu dọn hành lý để chuẩn bị đi thôi."

Trọng Giang nói: “Tôi ghét cậu.”

“Tôi biết, vẫn luôn biết.”

Trọng Giang lại muốn khóc, cô quay mặt đi không muốn nhìn bóng lưng của Hạ Giác Hành rồi hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc.

Cửa phòng lại mở ra rồi đóng vào, lần này sẽ không có ai đi rồi còn quay lại nữa.

Chiếc thuyền cập bến, quản gia đi bên cạnh Trọng Giang, xác nhận với cô: “Tối nay em sẽ bay thẳng về luôn sao? Em chắc chắn không muốn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa à?”

Trọng Giang thản nhiên nói: “Không cần, tối nay em sẽ về luôn, ngày kia khai giảng rồi.”

“Em là chủ nhà mà, nghe theo em thôi.” Quản gia nói xong, lại gõ bút vào vali của Trọng Giang: “Gửi thẳng cái này về nhà luôn chứ?”

“Em muốn mang theo máy ảnh.” Trọng Giang ngừng lại một chút: “Còn một việc nữa, chị phải làm giúp em rồi.”

“Hửm? Em nói đi.”

“Căn nhà kia... mua lại giúp em đi.” Coi như là kỷ niệm của đoạn hồi ức này.

Từ lúc xuất phát đến khi trở về, phần lớn thời gian trong suốt hơn một tháng ròng rã, Trọng Giang và Hạ Giác Hành đều ở cạnh nhau.

Đến nỗi khi về đến nhà, cô lại cảm thấy không thoải mái với căn phòng trống vắng này.

Trọng Giang ở dưới tầng hầm suốt cả một ngày, cô đã in tất cả những bức ảnh mình chụp thành phim âm bản, bao gồm tất cả những tấm Hạ Giác Hành biết và không biết.

Còn có một tấm... không phải do cô chụp.

Đó là tấm ảnh do một du khách chụp lại bằng điện thoại trên núi lửa. Bức ảnh chụp lại khoảnh khắc cô chạy đến ôm lấy Hạ Giác Hành, sau đó anh cúi xuống hôn cô một cái. Ảnh chụp có bật đèn flash nên khuôn mặt của cả hai đều được chiếu sáng rõ ràng.

Trọng Giang cảm thấy khó chịu khi nhìn vào bức ảnh đó, cô không hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Hạ Giác Hành là gì, là mối quan hệ thể xác mà không có tình cảm? Nhưng lại không hoàn toàn như vậy, vì Hạ Giác Hành không giống như không có cảm xúc.

Hình như trong cuốn sách kia chưa từng viết về những chuyện này.

Trọng Giang không khỏi mở cuốn sách mà thần làm rơi vào tay cô ra lần nữa. Hầu hết những điều viết trong sách đều trùng khớp với thực tế, chỉ ngoại trừ việc không hề đề cập đến chuyện cô và Hạ Giác Hành sẽ mua vé trên cùng một chuyến tàu.

Kìm nén cảm xúc của bản thân, Trọng Giang xin nghỉ phép với giáo viên chủ nhiệm. Cuối cùng, cô nhắn vài dòng cho mấy đứa bạn ở trường rằng “cơ thể không khỏe, một tuần nữa mới đi học lại” rồi nhắm mắt lại.

Trọng Giang biết cô đang trốn tránh. Cô sợ gặp phải Hạ Giác Hành trong trường, sợ anh sẽ đối xử với cô như một người bình thường, cô cũng lo lắng về chuyện nữ chính Lâm Lạc sẽ chuyển đến trường sau khi khai giảng, cô sợ hãi trước viễn cảnh cốt truyện sẽ diễn ra như sợ những thảm họa khủng khiếp, bởi cô biết rằng số phận của mình đã bị đóng đinh trên cây thập giá định mệnh.

Ai bảo cô phá vỡ quy tắc mà thích Hạ Giác Hành như vậy chứ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc