Nhưng sốt ruột cũng không thể ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của bọn họ.
Chuyện kia tự nhiên đã có người tiếp tục điều tra, tạm thời không nói tới. Hôm nay, bọn họ còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Lận Thanh Thời thấy Thịnh Liễm đem pháo hoa gói trong một túi nilon đen thật lớn, sau đó chất lên xe ba bánh.
Lần này không phải mượn của lão Lại nữa, mà là Thịnh Liễm mua hẳn một chiếc mang về. Ở trong thôn, loại xe ba bánh này dùng còn tiện hơn cả ô tô, hơn nữa Lận Thanh Thời ngồi xe này không bị say, chỉ cần giữ ấm tốt là được, có thể nói là thích hợp vô cùng.
Cả nhà bọn họ muốn đến bờ sông phóng pháo hoa.
Mấy năm nay vì đề phòng hoả hoạn, nơi ở của Thịnh gia gần núi rừng quá nên không được phép đốt pháo. Nhưng không có pháo hoa, thì làm sao có thể gọi là đón năm mới?
Vì muốn cho Lận Thanh Thời một bầu không khí lễ hội thật hoàn mỹ, cả nhà quyết định đến nơi trong thôn đã quy hoạch để phóng pháo hoa.
Nói là bờ sông, thật ra gọi là khe suối thì đúng hơn.
Màn đêm đã buông xuống, mùa đông nước không đầy, dưới ánh trăng có thể thấy rõ dòng nước róc rách, sóng gợn lấp lánh, để lộ ra đáy sông phủ đầy những loại cỏ lạ không biết tên. Bên bờ cỏ lau khô úa theo gió đung đưa.
Nhìn vào, tâm tình cũng dần dần bình lặng.
Có điều, không khí náo nhiệt nơi bờ sông lại hoàn toàn tương phản.
Gần như cả thôn đều tụ tập tại đây. Dịp Tết, những người trẻ ra ngoài làm ăn đều mang theo con cái trở về, chen chúc xúm lại bên bờ sông đốt pháo.
“Thật nhiều người...” Thịnh Liễm cảm khái một tiếng, sau khi dọn xong ghế xếp cho Lận Thanh Thời ngồi, thì bắt đầu bày pháo hoa mang từ nhà ra.
Lúc đi chợ đã hào phóng mua cả một đống, bây giờ trải ra thành một hàng dài. Lận Thanh Thời chống cằm ngồi đó, tuy trên mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại có chút mong chờ mơ hồ.
Lận gia vốn có tiền, đốt pháo hoa không thành vấn đề.
Có điều mỗi năm đều là cả nhà ngồi theo tôn ti, sau đó chờ Lận lão gia tử hạ lệnh, hạ nhân mới châm lửa, pháo hoa chọn kỹ càng, sáng sủa nhưng vô vị.
Sau này khi Lận Thanh Thời nắm quyền, thuộc hạ không phục, tự nhiên cũng không còn tổ chức mấy hoạt động như vậy nữa.
Mà bản thân hắn, vốn cũng không phải người thích vui đùa. Từ sau năm mười sáu tuổi, mỗi dịp Tết, hắn đều là bị tiếng pháo nhà ai bên ngoài cửa sổ đánh thức, mới bừng tỉnh nhận ra — à, lại thêm một năm nữa rồi.
Lại tiếp tục sống tạm một năm bằng thân thể này.
“Ca ca, ta có thể... có thể lấy một cây cái này không?”
Một giọng trẻ con vang lên đánh thức hắn khỏi dòng hồi tưởng.
Trước mặt là một đứa bé trông chừng ba bốn tuổi, chớp đôi mắt, một tay chỉ vào cây hoa lửa thật dài bên cạnh, một tay xoa góc áo, gương mặt tràn đầy khẩn trương và chờ mong.
Bên cạnh Thịnh Liễm cũng bị một đám tiểu hài tử vây quanh, ai ai cũng mắt trông mong nhìn sang bên này.
Cây hoa lửa loại dài kia rất đắt, nhà bọn họ chỉ mua loại bình thường, giờ nhìn thấy Thịnh Liễm bày ra, một đám nhóc con lập tức ùa tới hỏi.
“Thịnh Liễm ca ca, tụi ta muốn một cây này, được không?”
Đều là người trong cùng một thôn, mấy đứa nhóc này năm ngoái cũng từng gặp qua Thịnh Liễm, nay hắn sắp có con, độ nhẫn nại đối với trẻ con cũng tăng lên không ít.
Vì vậy hắn mỉm cười ôn hòa từ chối.
“Mấy cái này là ta mua cho ca ca bên kia ấy, ta không quyết định được, các ngươi muốn thì đi hỏi hắn đi.”
Thịnh Liễm vỗ đầu đứa lớn nhất, ý bảo cả bọn đi tìm Lận Thanh Thời.
Đám nhỏ có chút rụt rè.
Cái ca ca đang thất thần kia thoạt nhìn không phải dễ gần gì, tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng nhìn mặt lạnh như băng, lại là người lạ, chưa từng gặp qua.
Dù bản tính trẻ con ham chơi, nhưng vẫn không dám tuỳ tiện đến gần người lạ.
Cuối cùng, bọn chúng đẩy ra một bé ba tuổi, còn nhỏ nhưng ít ra nói năng rõ ràng, đến xin phép.
Lận Thanh Thời ngẩn ra.
Hắn rất ít tiếp xúc với trẻ nhỏ... không, chính xác thì trừ Đỗ Phương Minh ra, hắn chưa từng ở gần trẻ con nào.
Hài tử sao...
Đứa bé trong bụng hắn, sau này cũng sẽ dùng ngữ điệu mềm nhũn thế này gọi hắn sao?
Lận Thanh Thời cố gắng làm dịu nét mặt, gật đầu: “Được, các ngươi lấy đi. Mỗi đứa lấy mấy cái cũng được.”
Hắn vốn không hứng thú gì với cây hoa lửa, chẳng bằng để bọn nhỏ thích thú chơi đùa.
Chỉ cần giữ lại bốn cây, mỗi người trong nhà một cây trải nghiệm là đủ. Thịnh Liễm mua tận một túi lớn, dư dả.
Bé ba tuổi tròn mắt kinh hỉ: “Cảm ơn ca ca!”
“Ca ca ngươi đẹp trai quá, còn hào phóng nữa!”
Tiểu hài tử dường như bởi vì thấy Lận Thanh Thời trên mặt hiện lên một chút ý cười mà trở nên gan dạ hơn. Nó không lập tức chạy đi lấy cây hoa lửa, mà cẩn thận đi tới trước, ôm lấy chân của Lận Thanh Thời.
Đứa nhỏ mặc áo bông dày cộm như quả cầu, chật vật ôm ôm chân hắn một cái, sau đó ngượng ngùng bỏ chạy.
Tuy rằng Lận Thanh Thời đã nói bọn họ có thể mỗi người lấy mấy cái, nhưng đám tiểu hài tử vẫn chỉ lấy đúng một cây, nhờ người lớn giúp bật lửa, mỗi đứa cầm một cây trên tay quay vòng vòng, tụ lại một chỗ mà vừa hô vừa cười vang.
“Ai ya, cái tình huống gì đây.” Thịnh Liễm không biết từ khi nào đã đứng ngay phía sau Lận Thanh Thời.
Ngữ khí kia rõ ràng là có chút không vui, Lận Thanh Thời liếc mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Vừa rồi vẫn đang bình thường, sao bây giờ lại nổi cơn thần kinh gì đó?
Thịnh Liễm bĩu môi, cúi người đem mặt lại gần bên mặt Lận Thanh Thời cọ cọ. Hắn lập tức bị Lận Thanh Thời chê bai đẩy ra, nhưng không đẩy nổi.
Da mặt người này quá dày, Lận Thanh Thời lay không được, muốn rút tay về khỏi gương mặt nóng bừng của hắn, lại bị Thịnh Liễm giữ chặt.
Sau đó tay bị áp vào lòng bàn tay kia, giữ lại sưởi ấm.
Lận Thanh Thời giãy giụa một chút, động tác yếu dần, hừ lạnh một tiếng, xem như rộng lượng ngầm đồng ý để Thịnh Liễm làm cái ấm tay sống.
Chỉ là người này làm ấm tay mà cứ như muốn làm loạn vậy.
Thịnh Liễm ghé vào tai hắn lầm bầm: “Ta có lòng tốt chỉ đường cho bọn nhóc, bảo chúng đi tìm ngươi xin, kết quả cái tên tiểu tử thúi đó, lại đi ôm ngươi!”
Lận Thanh Thời: “......”
“Phát sốt rồi hả? Nói cái gì mê sảng vậy.”
“Cái tên tiểu tử kia dám ôm ngươi kìa!”
“...... Nó chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi thôi.”
Lận Thanh Thời đỡ trán. Thịnh Liễm nói lớn quá, hắn thật sự không muốn mất mặt, vội vàng lấy tay còn lại “bộp” một cái che miệng người kia lại.
“Hơn nữa nó ôm là chân, ngươi...... Không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì...... Ngươi làm cái —!”
Lời cuối cùng còn chưa dứt, giọng điệu bỗng vút cao.
Lận Thanh Thời đột ngột rụt tay về, trừng lớn mắt nhìn hắn.
Người này... Người này!
Thế nhưng lại liếm lòng bàn tay hắn ngay giữa ban ngày, giữa đám đông!
Cái loại xúc cảm ướt át, nóng rực kia...
Cái tên này đúng là không sửa được tính xấu, lúc trước rốt cuộc hắn bị cái gì mê hoặc mà thấy Thịnh Liễm có vẻ đáng tin cơ chứ!
Cũng may ánh trăng không sáng đến mức đó, không chiếu rõ mặt hắn hiện đang đỏ rực.
Lận Thanh Thời tát lên mặt Thịnh Liễm một cái bốp, sau đó “soạt” một tiếng đứng dậy, kéo theo cả cái ghế cũng bị đổ.
Vốn dĩ hắn định lạnh lùng xoay người rời đi, rời xa cái tên chẳng có quy củ này. Loại chuyện như vậy, cho dù người ngoài không thấy, cũng không thể làm trước mặt nhiều người như thế... Tiểu hài tử vừa nãy còn đang ở gần đấy!
Nhưng hiện thực lại là, Lận Thanh Thời đứng lên quá gấp, choáng váng bất ngờ ập đến, hắn còn chưa đứng vững thì trước mắt đã tối sầm.
Khi hắn tỉnh lại, đã nằm gọn trong ngực Thịnh Liễm.
“...... Thanh Thời! Thanh Thời?” Thịnh Liễm đầy mặt nôn nóng. Thấy hắn tỉnh lại, vẻ hoảng hốt trên mặt cũng chưa biến mất, “Sao lại ngất đột ngột vậy? Có chỗ nào không thoải mái à? Hay là mau về nhà, gọi bác sĩ đến xem, tới, ta ôm ngươi —”
“Không sao.” Lận Thanh Thời tránh động tác của hắn, “Chỉ là bị choáng một chút.”
“Thật sự không sao? Không có chỗ nào khó chịu chứ? Đừng cố chịu đựng, nhất định phải nói ra.”
Giờ phút này, trái tim Thịnh Liễm vẫn còn đang treo ngược.
Vừa rồi đang trêu ghẹo vui vẻ — cái tát của Lận Thanh Thời thật ra chỉ là vờ giận, dù sao cũng không đau — ai ngờ hắn bỗng dưng đứng dậy rồi ngã vật xuống, mềm như bông.
Thịnh Liễm sợ tới mức hồn vía lên mây, theo bản năng đưa tay ôm người vào lòng. Dù dạo này ăn uống dưỡng tốt, Lận Thanh Thời vẫn nhẹ hều, nằm trong ngực hắn khiến người ta phát run.
Như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay mất.
Gương mặt hồng hào phút chốc trở nên tái nhợt, hai tay rũ xuống mềm nhũn, như một con rối vô sinh khí. Thịnh Liễm ôm hắn, để đầu hắn tựa vào vai mình, khẽ gọi đầy lo lắng.
Không có phản ứng.
Cảm giác hoảng loạn trong lòng Thịnh Liễm càng lúc càng lớn.
Ngay một giây trước khi hắn định bế người trở về, Lận Thanh Thời mở mắt.
Chỉ là choáng váng ngắn ngủi vài chục giây, ngoài đầu hơi choáng thì cũng không có gì nghiêm trọng.
Lận Thanh Thời kiên quyết cự tuyệt đề nghị đưa hắn về.
“Không cần trở về.” Hắn lui lại hai bước, đỡ trán, day day huyệt thái dương, “Đỡ ta ngồi lại lên ghế đi.”
Thịnh Liễm có thể làm sao bây giờ?
Chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, đỡ ghế đứng dậy, dìu hắn ngồi xuống.
Chỉ là sau đó, Thịnh Liễm liền như dính vào người hắn, không muốn rời ra nửa bước.
Phải đến khi Lận Thanh Thời bực mình đuổi đi phóng pháo hoa, hắn mới không tình nguyện, lưu luyến quay đi lấy pháo.
“Bảo ngươi phóng, ngươi lại xách cả đống này về đây làm gì?”
Khói pháo nhàn nhạt không đến nỗi khó chịu, nhìn cái đống pháo đủ kiểu trong tay Thịnh Liễm, Lận Thanh Thời khẽ cau mày.
“Hẳn là ngươi phóng chứ.” Thịnh Liễm lúc này lại rất săn sóc.
Hắn không nói mấy câu trêu ghẹo như “Ngươi không phải rất muốn đốt pháo sao” — đối với Lận Thanh Thời, chỉ một chút trêu chọc cũng dễ khiến hắn xấu hổ buồn bực.
Thịnh Liễm chỉ nghiêm túc nhét bật lửa vào tay hắn: “Tất cả là ta mua cho ngươi.”
“Dù sao ngươi cũng là người chủ gia đình, mà theo tập tục ở đây thì phải là chủ nhà đốt pháo mới đúng.”
Quả thật là như thế.
Tôn Diêm cầm bật lửa đi châm từng cái pháo, bọn nhỏ cầm cây hoa lửa đều là được ông bà giúp đốt, ngay cả ba mẹ cũng không can dự.
Nhà...
Khóe miệng Lận Thanh Thời khẽ cong.
Chỉ là ý cười nhạt ấy lập tức bị thu lại. Thịnh Liễm âm thầm mắng hắn keo kiệt, chẳng bao giờ chịu vui vẻ thêm một chút, nhưng lại vì tâm tình tốt hiện tại của hắn mà thấy vô cùng mãn nguyện.
Chỉ cần có thể khiến Lận Thanh Thời vui, là tốt nhất rồi.
Pháo mau chóng được châm.
Mấy loại này đều là đồ chơi nhỏ mua ở chợ, đại loại như đĩa bay, pháo chuột, pháo tròn, đèn xoay... Loại pháo lớn đều được người trong thôn gom lại đốt chung ở một nơi khác.
Lẽ ra nên để Lận Thanh Thời châm hết một loạt rồi ngồi thưởng thức, nhưng vì hắn vừa mới ngất xỉu, Thịnh Liễm không yên tâm để hắn tự đi lại.
Lận Thanh Thời chỉ cần khỏe mạnh, tỉnh táo, ngồi trên ghế là đủ rồi. Mọi thứ còn lại, hắn sẽ lo.
Đành phải từng chút một đốt rồi thưởng thức pháo hoa vậy.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt Lận Thanh Thời, khiến đôi mắt hắn sáng lấp lánh, như chứa nước, tựa như rưng rưng ánh lệ.
Thịnh Liễm nhìn sườn mặt hắn, tâm tình cũng theo những chùm pháo bay lên trời mà lơ lửng, lâng lâng.
Pháo hoa chẳng mấy chốc liền đốt xong.
Dân trong thôn bắt đầu chào tạm biệt nhau, từng nhóm từng nhóm kéo nhau trở về nhà.
Là lúc đóng cửa, bật TV, bưng sủi cảo nóng hổi, tận hưởng khoảng thời gian riêng của gia đình.
Đống tàn dư hỗn độn nơi này sẽ để sau Tết mới dọn.
Thịnh Liễm dìu Lận Thanh Thời ngồi lên xe ba bánh, nhanh chóng rời khỏi nơi đầy khói bụi này.
Pháo hoa tuy đẹp, nhưng sau khi đốt xong để lại sương khói khó chịu. May mà Thịnh Liễm mang khẩu trang, ngửi được mùi là lập tức đeo cho Lận Thanh Thời.
Nhưng để an toàn, lát nữa về nhà vẫn nên tắm rửa sạch sẽ, tránh khỏi bị khí độc dính vào người.
Ngày mai còn phải đến bệnh viện tư kiểm tra sức khỏe đơn giản, có như vậy Thịnh Liễm mới yên tâm hoàn toàn.
Vừa tính toán trong đầu, Thịnh Liễm vừa cẩn thận điều khiển xe ba bánh chậm rãi, sợ Lận Thanh Thời xóc nảy.
Tâm trạng Lận Thanh Thời đang rất tốt, hơn nữa cũng không thấy có chỗ nào không khỏe.
Hắn gỡ khẩu trang, hưởng thụ hương cỏ cây tươi mới trong thôn.
Đến khi gió thổi lạnh đến mức mặt hơi đau, mới lưu luyến quấn khăn lại.
Bỗng nhiên, động tác chỉnh khăn của hắn khựng lại.
“Thịnh... Thịnh Liễm.”
Thịnh Liễm lập tức thắng xe.
Giọng Lận Thanh Thời run run, nhẹ đến khó tin, hiếm thấy lại bị vấp một chút.
Tim Thịnh Liễm thắt lại, luống cuống dừng xe, vội quay lại nhìn sắc mặt của hắn.
Không nhìn ra điều gì bất thường, chỉ thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài mở to, tràn đầy kinh ngạc.
Thịnh Liễm vội vàng vòng ra phía sau, ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng: “Sao vậy? Nhìn thấy gì rồi? Ở đâu không thoải mái —”
Tay hắn bị kéo xuống.
Lận Thanh Thời kéo khóa áo, đặt tay Thịnh Liễm lên bụng của mình.
Phần còn lại nghẹn lại trong cổ họng, Thịnh Liễm cũng ngây người.
Từ từ... Khoan đã!
Dưới tay hắn... có thứ gì...
Đang động?!?