Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 48

Trước Sau

break

Trước tiên, đương nhiên là phải đi một chút con đường pháp luật.

Thanh minh, mời luật sư, thu thập bằng chứng, xin lệnh từ toà án... Một bộ quy trình nhỏ liền từng bước thi triển, bộ phận pháp lý của Thịnh thị cũng không phải ăn chay, đại đa số những kẻ tung tin đồn khi nhận ra Thịnh thị tới là tới thật, lập tức sẽ xóa bài đăng, cúi đầu xin lỗi làm sáng tỏ, fan theo cũng lập tức quỳ gối cầu tha.

Nhưng so với tốc độ lan truyền của lời đồn thì việc làm sáng tỏ chính thống từ trước đến nay luôn chậm hơn một bước, phạm vi ảnh hưởng cũng kém xa.

Thịnh Liễm rất hiểu đạo lý này. Nếu không, lúc ban đầu hắn cũng sẽ không tự đưa mình ra ánh sáng để giúp Thịnh thị tạo thế.

Hắn đăng nhập tài khoản cá nhân đã lâu không dùng — từ khi hoàn toàn đảm nhiệm Thịnh thị, hắn rất ít khi đăng nhập, gần như vứt tài khoản đó cho công ty quản lý giúp.

Hiện tại một lần nữa đăng nhập vào, ngoại trừ vài fan còn sống chỉ chờ rút thăm trúng thưởng, số lượng người hoạt động cũng không còn bao nhiêu.

Thịnh Liễm đăng một bài làm sáng tỏ không mấy nghiêm túc, tư tưởng trung tâm chính là tú ân ái. Toàn bài viết tràn ngập vẻ yêu thương hạnh phúc sắp trào ra khỏi màn hình, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng sẽ bị nị đến mức chịu không nổi.

Về phần làm thế nào để khiến nhiều người hơn cảm nhận được sự hạnh phúc này?

Phương pháp của Thịnh tổng từ trước đến nay đều đơn giản và thô bạo.

Đập tiền.

Đập lên hot search, tự nhiên sẽ có nhiều người nhìn thấy.

Lại thuê một chút thủy quân tạo nhiệt, náo nhiệt tất có người ăn dưa.

Theo lượt xem không ngừng tăng lên, Thịnh Liễm thoả mãn mà tắt điện thoại, chuẩn bị chờ bài làm sáng tỏ này lên men thêm một lúc — tự nhiên sẽ có người giúp hắn để mắt.

Nhìn đồng hồ, Lận Thanh Thời đại khái cũng sắp tỉnh rồi. Hôm nay hai người bọn họ muốn tới trấn gần đó đi hội chợ, hôm qua lúc ăn tối Thịnh Sơn vừa mở miệng nhắc một câu, Lận Thanh Thời liền lập tức có hứng thú.

Ban đầu Thịnh Liễm không đồng ý.

Gần Tết, hội chợ người đông, Thịnh Liễm sợ Lận Thanh Thời bị chen lấn, hơn nữa dưới đất toàn là rác rưởi rau cải linh tinh, rất dễ trượt té... tệ đoan quá nhiều.

Đáng tiếc, ý kiến phản đối của hắn hoàn toàn vô hiệu, cuối cùng mọi chuyện vẫn phát triển theo ý của Lận tổng.

Lận Thanh Thời muốn đi, Thịnh Liễm ngoài việc chuẩn bị chu đáo thì còn có thể làm gì?

Từ sau khi tới chỗ này, Lận Thanh Thời lại bất ngờ bộc lộ một chút tính cách trẻ con — hắn ban đầu còn chê Thịnh Liễm trở nên ấu trĩ, lại không phát hiện chính mình cũng y như vậy.

Hắn vốn đã cố chấp, nếu không cũng sẽ không một mình cắn răng gồng mình kéo cả Lận thị đi tới.

Hiện tại lại càng nói một là một.

Thịnh Liễm vừa mở miệng khuyên nhủ, hắn liền quay mặt đi, giận dỗi không thèm liếc nhìn, giống như tường đất bùn thật đẹp, Thịnh Liễm xoay quanh hắn khuyên bảo vòng vo, hắn liền cùng hắn trừng mắt cãi ngầm, vừa thấy Thịnh Liễm xuất hiện trong tầm mắt liền lập tức xoay đầu đi hướng khác.

Dù thế nào cũng không chịu nhả miệng.

Lại không thể cãi nhau, cũng không thể động tay kéo hắn lại, càng không dám để Lận Thanh Thời giận dỗi kéo dài sợ khí huyết dồn lên gây khó chịu cho thân thể...

Không gì làm được Thịnh tổng đành vô kế khả thi.

Chỉ có thể ủ rũ mà vò đầu bứt tai, tính toán ra chợ sẽ lặng lẽ sắp xếp thêm mấy bảo an, bác sĩ gì đó, lại không thể quá đột ngột, sợ phá hỏng nhã hứng của Lận tổng đột nhiên muốn thể nghiệm cảm giác hội chợ nông thôn.

Ngay lúc Thịnh Liễm vừa cất điện thoại xong, Lận Thanh Thời liền xuất hiện trên cầu thang.

So với thường ngày, hôm nay hắn rời giường sớm gần nửa giờ. Dạo gần đây hắn càng ngày càng thích ngủ nướng, thường thì buổi sáng nằm lười không muốn dậy. Nếu không phải vì Thịnh Liễm kiên trì bắt hắn dậy ăn sáng, e là có thể ngủ đến trưa.

Mà hôm nay lại dậy sớm như vậy...

Giống hệt như một tiểu bằng hữu chờ mong được đi chơi xuân.

Thịnh Liễm che lại ngực.

Hắn vừa cảm thấy đáng yêu, lại vừa thấy đau lòng.

Lận Thanh Thời đại khái là bị nghẹn lâu rồi, hắn vốn không quá thích ra ngoài, nhưng chủ động không muốn ra cửa với bị ép phải nhốt mình trong nhà vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Thôi thôi, chẳng phải là đi hội chợ thôi sao, có gì mà không thể đi.

Hắn chỉ cần che chở Lận Thanh Thời nhiều một chút, nếu đông người quá, hắn cứ bạo lực mà mở lối là được.

Phụ mẫu nhà họ Thịnh cũng cùng đi. Bốn người khoá kỹ cửa tiểu viện, khí thế hừng hực xuất phát.

Lần hội chợ cuối cùng trước Tết Âm lịch, đưa mắt nhìn ra, toàn một màu đỏ rực.

Ngoài những mặt hàng ngày thường, còn nhiều thêm câu đối xuân, đèn lồng, ánh đỏ phủ lên gương mặt tái nhợt của Lận Thanh Thời, khiến hắn nhìn như hồng nhuận không ít.

Quầy hàng trong hội chợ dài tít tắp không thấy điểm cuối, Lận Thanh Thời bị Thịnh Liễm nửa ôm trong ngực, bước từng bước chậm rãi dạo quanh, vừa đi vừa ngắm nhìn hai bên.

Chủ lực mua sắm đương nhiên là Tôn Diêm.

Nàng mục tiêu rõ ràng, vừa tới liền xông thẳng về phía quầy hàng, chưa bao lâu đã treo lên tay Thịnh Sơn mấy túi nilon lớn nhỏ.

Còn không quên tranh thủ lúc rảnh rỗi dỗ dành hai tiểu bằng hữu:

“Hai người đi mua ít đồ đi, trái cây hay đồ ăn vặt gì đó, muốn ăn gì thì cứ mua, nhưng nhớ cẩn thận, đừng có đi lạc.”

Tôn Diêm nhét vào tay Lận Thanh Thời một phong bao lì xì, rồi hấp tấp biến mất trong đám người.

Tiền trong bao lì xì không nhiều, chủ yếu là vì hai người trẻ tuổi ra ngoài thường quên mang tiền mặt, mà các sạp hàng bên này vẫn có nhiều người lớn tuổi giữ thói quen chỉ nhận tiền thật, vì vậy Tôn Diêm mới tiện tay nhét vào hai tờ một trăm mới toanh.

Tại hội chợ thế này, chỉ cần Thịnh Liễm không nổi bệnh bá tổng, muốn mua hết cả sạp hàng của người ta, thì hai trăm đồng cũng là quá đủ.

Lận Thanh Thời cảm thấy phản ứng của Thịnh Liễm lúc đầu thật đúng là chuyện bé xé ra to.

Hai người bọn họ ra cửa cũng đã muộn rồi — so với các lão nhân gia dậy từ tờ mờ sáng, hiện tại người trong chợ cũng không tính là đông, ít nhất không đến mức chen chúc.

Có điều, Thịnh Liễm cẩn thận, thần sắc khẩn trương, nhìn vào lại vô cùng thuận mắt.

Lận Thanh Thời tâm tình không tồi.

Trời xanh, ánh nắng tươi đẹp, quanh người náo nhiệt khiến hắn có cảm giác hạnh phúc chân thật, trong lòng bỗng có chút hoảng hốt.

Tựa hồ cuộc sống như thế này, cũng không tồi — đợi sau khi về hưu, tìm một thôn nhỏ yên tĩnh...

“Rắc.”

Lỗ tai Lận Thanh Thời khẽ động, bị một âm thanh rất nhỏ kéo về thực tại, đáy mắt loáng thoáng hiện lên tự giễu, khe khẽ thở dài.

— đại khái là không thể thực hiện được.

Chưa bàn đến chuyện có thể thuận lợi sinh con hay không, dù là sau này... nếu sống ở nơi hẻo lánh, chẳng may có bệnh cũng không kịp thời cứu chữa.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ mông lung, không phát hiện bên cạnh có người lặng lẽ chụp ảnh, lúc này đang thưởng thức ảnh chụp thì vì một tiếng thở dài của hắn mà sắc mặt tái đi.

“Thanh Thời, ngươi giận sao?”

“Ân?” Lận Thanh Thời không hiểu hắn đang nói gì, nghi hoặc liếc nhìn.

Thịnh Liễm ngoan ngoãn đưa ra di động: “Ta chụp tấm ảnh chụp chung.”

Lận Thanh Thời nhíu mày: “Chụp ảnh?”

Hắn rất ít khi chụp ảnh. Từ nhỏ lớn lên bên cạnh gia gia, ít nhiều dính chút tính khí bảo thủ, không thích chụp ảnh chính là một trong số đó — Lận gia gia từng nói thân thể hắn yếu, hồn nhẹ, chụp ảnh nhiều sẽ không tốt.

Tin thì không hẳn tin, nhưng thói quen đã thành, thật khó đổi.

Ảnh chụp Thịnh Liễm đưa qua chính là vừa mới bấm lúc nãy.

Lận Thanh Thời không tự giác sờ sờ mặt mình.

Hắn cũng không phát hiện, vừa rồi mình thế mà lại... mỉm cười.

Tuy về kỹ thuật thì ảnh chụp kia chẳng có gì xuất sắc, bối cảnh lộn xộn, chen vào trời xanh và lều vải đủ màu sắc, có cả bóng người chen chúc đen nghìn nghịt, chính giữa là gương mặt hắn, mặt Thịnh Liễm chỉ lộ ra một nửa, còn bị méo, cười đến ngốc hề hề, lộ ra hàm răng trắng muốt.

Lận Thanh Thời mím môi, có chút không quen nhìn thấy chính mình như thế, liền ném điện thoại trả lại cho Thịnh Liễm.

Nhưng trong bức ảnh đó... khoé môi hắn rõ ràng cong thành một độ cong dịu dàng, đến cả mày mắt cũng hơi hơi cong lên.

Tựa như mấy ngày nay, trừ việc cái bóng của tử vong vẫn lơ lửng treo trên đầu, thì nụ cười của hắn đã ngày càng nhiều — đại khái là... một loại cảm tình lâm chung?

Lận Thanh Thời không xoá ảnh, còn đưa điện thoại trả lại cho Thịnh Liễm, vậy tức là ngầm đồng ý.

“Thanh Thời, ta có thể đăng tấm ảnh này không?”

“Đăng lên đâu?”

“Có người bịa đặt nói hai ta bất hoà, ta muốn đăng ảnh bác bỏ tin đồn. Không biết ai lại vô đạo đức như vậy, thế mà muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta! Mấu chốt là, sao lại có nhiều người tin đến thế cơ chứ?!”

Thịnh Liễm tức giận bất bình, “Ta đăng lên mạng, để mọi người nhìn xem, cảm tình của hai ta tốt đến mức nào.”

Lận Thanh Thời buồn cười mà lắc đầu: “Người khác nghĩ sao, có liên quan gì tới chúng ta?”

Chẳng qua là Lận Thanh Thời không biết cụ thể người ngoài đồn cái gì. Nếu biết rồi, có khi còn nói thêm một câu:

“Chúng... không phải đều là sự thật sao?”

Liên hôn thương nghiệp, thoả thuận ba năm, đến kỳ mỗi người lấy cái mình cần, hoà thuận mà ly hôn... Từng điều từng điều, nửa điểm cũng không làm tổn hại đến sự thật.

Thịnh Liễm bĩu môi.

Bị Lận Thanh Thời vỗ nhẹ một cái lên cằm, hắn ngoan ngoãn thu miệng lại.

Với một thân hình cơ bắp vạm vỡ, góc cạnh mặt rõ ràng, lại làm ra biểu cảm ủy khuất như thế thật đúng là buồn cười, Lận Thanh Thời nhịn không được vươn tay đánh nhẹ một cái.

Thịnh Liễm lại càng quấn lấy không tha.

“Cho ta đăng đi mà, cho ta đăng đi... Thanh Thời ~”

Lận Thanh Thời bị hắn chọc cho dở khóc dở cười, ghét bỏ che mặt hắn đẩy ra: “Tuỳ ngươi.”

“Yeah!” Thịnh Liễm vui mừng đứng thẳng, đăng luôn bài viết đã chuẩn bị từ trước, đúng lúc hot search đang dậy sóng, bài mới cũng theo đó bò lên.

Từ nay về sau, tài khoản kia sẽ biến thành chuyên dụng để... tú ân ái.

Trong tấm ảnh đó, dù bản thân bị méo mó vặn vẹo, hắn cũng không để tâm — chỉ cần Thanh Thời đẹp là được.

Hắn cắt mặt Lận Thanh Thời đặt chính giữa, trên gương mặt kia là nụ cười ôn nhu, ai nhìn cũng sẽ bị đánh trúng tim!

Chỉ là... có bị đánh trúng cũng vô dụng.

Người đẹp như thế, đã là lão bà của hắn Thịnh Liễm!

Nghĩ đến chuyện này, cho dù hai người đã kết hôn hơn một năm, Thịnh Liễm vẫn vui đến mức sắp bay lên trời — đặc biệt là gần đây quan hệ hai người ngày càng hài hòa, chỉ cần chờ Thanh Thời bình an sinh hạ hài tử, bù đắp chút khởi đầu không hoàn hảo, thì tất cả sẽ hoàn mỹ.

Mật trời dần dần lên cao, Lận Thanh Thời đi chậm, dạo hết một vòng lớn, Tôn Diêm đã sớm mua đủ mọi thứ.

Cả nhà lại mang theo bao lớn bao nhỏ trở về.

Cũng may là đi từ từ, dừng dừng nghỉ nghỉ, tuy Lận Thanh Thời có hơi đuối sức, nhưng nửa dựa vào người Thịnh Liễm, vẫn an toàn về đến nhà.

Vừa vào cửa liền ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chờ hô hấp bình ổn lại, sắc đỏ bất thường trên mặt cũng tan đi, cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong.

Chiếc áo khoác dày nặng bị ném sang một bên trong căn nhà ấm áp, Lận Thanh Thời mặc áo mỏng nhẹ, bụng hơn bốn tháng đã đặc biệt rõ ràng.

Hắn chủ động dọn bát đũa, khiến cả nhà giật nảy mình, sợ bụng hắn chạm phải mép bàn, may mắn không có việc gì xảy ra.

Chỉ là khi cúi người, động tác có vẻ hơi cố hết sức, thỉnh thoảng còn phải đỡ eo.

Thịnh Liễm đau lòng.

Nhưng Lận Thanh Thời không thích lúc người khác bận rộn mà bản thân lại ngồi không — nếu là chỉ có Thịnh Liễm thì không sao, nhưng bây giờ còn có cả phụ mẫu Thịnh gia, hắn là hậu bối, chẳng lẽ cứ ngồi yên hưởng thụ?

Lúc mới tới, còn có thể miễn cưỡng xem như khách, nhưng giờ thân tình đã thân thiết hơn, như vậy sẽ không hợp lễ.

Thịnh Liễm hạ quyết tâm là không thể để Lận Thanh Thời đụng việc.

Hắn nhìn mà thấy sợ.

Sáng nay hoạt động quá nhiều, nên khi ăn trưa Lận Thanh Thời ăn rất ngon.

“Hôm nay cá làm không tệ.” Hắn đặt đũa xuống, hơi xấu hổ nhẹ giọng để lại một câu, rồi lên lầu ngủ trưa.

Thông thường Lận Thanh Thời sẽ không dễ dàng khen một món ăn.

Món cá hôm nay...

Nếu phải nói có gì đặc biệt, thì đó là — chính tay Thịnh Liễm bắt hôm qua.

Thịnh Liễm thiếu chút nữa lại muốn vẫy đuôi khoe khắp trời.

Những ngày thường bình đạm lại trôi qua cực nhanh.

Chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Gần đây Thịnh Liễm hận không thể mỗi ngày phát vài chục bài ân ái, nhưng sau khi độ hot dần ổn định, hắn cũng tiết chế hơn.

— chủ yếu là sau khi đám thủy quân lui về, chỉ còn lại cư dân mạng bình thường, nói chuyện lại chẳng câu nào lọt tai Thịnh Liễm.

Có vài kẻ không biết xấu hổ, vậy mà lên mạng gọi Lận Thanh Thời là lão bà! Chính hắn còn chưa từng gọi đâu nhé!

Thậm chí có người còn dám trơ mặt bảo hắn nhường lão bà ra, thật là mơ mộng viển vông!

Giờ mỗi ngày Thịnh Liễm đều phải dành không ít thời gian... đi dỗi.

Đến ảnh chụp cũng bắt đầu keo kiệt, không còn để lộ mặt Lận Thanh Thời nữa.

Nhưng đêm giao thừa, Thịnh Liễm vẫn chụp một bức ảnh đàng hoàng đăng lên — Lận Thanh Thời ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, lưng thẳng tắp, phía trước đặt một chiếc gối dựa che bụng, hai tay giao nhau tự nhiên đặt lên trên, chiếc sofa cũ kỹ dưới thân hắn bỗng nhiên như biến thành hàng xa xỉ.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhè nhẹ, dưới ánh đèn ấm áp, dáng vẻ nhu hòa như một khối ngọc ấm.

Thịnh Liễm rửa ảnh ra, đặt vào ví mang theo bên người, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn. Tôn Diêm cười hắn như ông già, Thịnh Sơn cũng chẳng đến mức đem ảnh bỏ ví.

Bị chê cười, Thịnh Liễm cũng chẳng buồn để tâm.

Hắn nhìn tới nhìn lui, trong ảnh tràn đầy hạnh phúc.

Mang Lận Thanh Thời về quê thật sự là quyết định đúng đắn. Không chỉ thân thể ổn định, mà tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Mọi thứ đều rất tốt.

Chỉ trừ cái tên chuột cống đứng sau những lời bịa đặt kia, vẫn chưa bị lôi ra ánh sáng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc