Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 29

Trước Sau

break

Đối với chuyện Lận Thanh Thời muốn đi ra ngoài, Thịnh Liễm một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lận Thanh Thời vốn dĩ không thích bệnh viện, hắn kháng cự rất rõ ràng, mỗi lần tản bộ đều theo bản năng mà đi về phía cổng chính bệnh viện.

Mấy ngày nay, Thịnh Liễm trăm phương nghìn kế ngăn không cho Lận Thanh Thời đi quá xa khỏi phòng bệnh, hắn sợ nếu đi xa quá mà Lận Thanh Thời bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Gần một chút mới an tâm hơn.

Bất quá, tu dưỡng vài ngày sau, hiện tại bác sĩ cũng nói tình huống đã rất ổn định, kết quả kiểm tra cũng đã ra, chỉ còn chút dấu hiệu viêm rất nhỏ, nồng độ kích thích tố không quá ổn định, thai nhi thì không bị ảnh hưởng, thuốc vẫn đang thay thế từ từ, những cái còn lại đều là lời khuyên tầm thường — ngày thường chú ý nghỉ ngơi, không có biện pháp nào đặc biệt hơn.

Huống chi nằm nhiều như vậy, một chút vận động thích hợp cũng là có lợi cho Lận Thanh Thời.

Nếu tiếp tục ngăn cản Lận Thanh Thời đi ra ngoài, ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, ngược lại lại không tốt cho thân thể. Dù sao hắn một tấc cũng không rời mà đi theo là được rồi.

Vì vậy, ngày hôm sau, khi Lận Thanh Thời mở mắt ra, liền thấy một bóng dáng bận rộn tới lui.

Thịnh Liễm rất cao, toàn thân cơ bắp cường tráng, cực kỳ cao lớn. Phòng bệnh này vốn đã đầy đủ các loại dụng cụ lớn nhỏ, bởi vậy hắn đi lại trong đó trông có vẻ vướng víu khó khăn.

Một màn này làm Lận Thanh Thời nhớ tới thời điểm mới kết hôn không lâu.

Khi đó bọn họ vừa mới dọn vào ở cùng nhau. Tuy rằng đây là căn nhà đứng tên Lận Thanh Thời, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn ở nhà cũ của Lận gia. Nếu đã muốn chuyển sang chỗ ở mới, tự nhiên phải chuẩn bị cho chu đáo một chút. Vì vậy, lục tục mấy ngày liền mang đồ dùng thường ngày chuyển qua.

Sau khi kết hôn không lâu, Lận Thanh Thời tuy rằng không ưa tính cách tùy tiện của Thịnh Liễm, nhưng vẫn muốn hai người tôn trọng nhau như khách, chung sống hòa bình. Ai mà ngờ mới chỉ hai ba tháng sau hai người đã như nước với lửa?

Lận Thanh Thời còn nhớ rất rõ ngày đó hắn đang thu dọn bộ trà cụ mang từ nhà cũ tới. Đồ của hắn vốn không thích để người khác chạm vào, trà thất cũng là do chính hắn bỏ hai ba ngày tỉ mỉ sắp xếp, dù sao cũng chuẩn bị nghỉ hưu, không tìm chút chuyện mà làm thì cũng sợ bản thân lại không nhịn được chạy đến công ty, như vậy thì không tốt cho Lận Thanh Thanh. Ngoài cửa sổ gió xuân thổi nhè nhẹ, Lận Thanh Thời tỉ mỉ lau chén trà trong tay.

Trà thất còn đặt mấy cái rương, đều là hắn mấy năm nay lục tục sưu tầm. Thân thể hắn không cho phép uống quá nhiều trà, nhưng trà cụ đều là do hắn tỉ mỉ chọn lựa, không vì gì khác, chỉ vì nhìn vào đã thấy vui mắt.

Ngay lúc này, Thịnh Liễm giống như một trận gió cuốn vào.

Lận Thanh Thời ngẩng đầu, thấy Thịnh Liễm đưa tay kéo lỏng cà vạt, lại cởi bỏ mấy nút áo trên cùng, chớp mắt một cái, trang phục chỉnh tề trở nên lộn xộn, bản thân hắn lại chẳng cảm thấy gì, tùy tay xoa đầu tóc ngắn, rồi bước nhanh vào phòng. Trong nhà nhiệt độ cao, hắn nhìn một vòng, rồi cầm lấy bình trà Lận Thanh Thời vừa pha, trực tiếp nâng lên rót vào miệng.

Lận Thanh Thời hơi hé môi, chưa kịp ngăn cản — đó là nước tráng trà cụ.

Thôi, dù sao cái miệng Thịnh Liễm này cũng chẳng nếm ra được sự khác biệt, Lận Thanh Thời xem như không có chuyện gì, thu hồi ánh mắt.

Thịnh Liễm quả thật không phát giác vị gì khác thường, đặt ấm trà xuống, thở mấy hơi, mở miệng nói rõ mục đích đến: “Tối nay cùng nhau ra ngoài ăn một bữa?”

Lận Thanh Thời lúc này mới liếc hắn một cái, lại vì dáng vẻ ăn mặc lôi thôi mà thấy chướng mắt, quay đầu đi, lãnh đạm gật đầu: “Tư liệu gửi ta một bản.”

Từ sau khi kết hôn, bọn họ đã cùng tham dự không ít buổi tiệc, Lận Thanh Thời nghĩ đây cũng không khác gì mấy buổi tiệc kia, liền buông đồ trong tay, chuẩn bị đi thay quần áo.

Nhưng Thịnh Liễm mãi không trả lời, hắn nghi hoặc liếc mắt nhìn Thịnh Liễm đang đứng bất động tại chỗ, nhìn dáng vẻ ban nãy xông vào như thể có chuyện gấp, thế nào mà giờ lại đứng ngây người ở đó?

“Tư liệu.” Lận Thanh Thời nhẫn nại lặp lại một lần nữa, mới kéo Thịnh Liễm từ cơn mơ màng trở lại.

“À... À, tư liệu... Không có tư liệu gì, buổi tối chỉ hai ta, ra ngoài đơn giản ăn một bữa cơm thôi.”

Lận Thanh Thời bước ra ngoài, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn hắn, một đôi mắt sáng như ngọc trên dưới đánh giá Thịnh Liễm: “Có chuyện?”

Thịnh Liễm vừa rồi ngẩn người giờ lại nhướng mày, lộ ra dáng vẻ phong lưu Lận Thanh Thời đã quen thuộc.

“Không có chuyện gì cũng nên ra ngoài vài lần đi? Bằng không cứ chỉ dự tiệc, người ta vừa nhìn liền biết hai ta... đang diễn kịch đấy Lận tổng à.”

Lận Thanh Thời khẽ nhíu mày. Thịnh Liễm nói không sai, nhưng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ kia thật sự không vừa mắt. Do dự vài giây, cuối cùng hắn vẫn không tình nguyện gật đầu, đi thay quần áo ra ngoài.

Thịnh Liễm ở sau lưng hắn tri kỷ nói: “Ngươi đi thay đi, ta ở đây chờ, tiện thể giúp ngươi dọn một chút, đồ đạc loạn quá, đi đường cũng khó khăn.”

Đó là do thể trạng Thịnh Liễm quá cao lớn, Lận Thanh Thời nhẫn nhịn mà nhắm mắt lại, liền Thịnh Liễm ngày thường quần áo ném loạn dáng vẻ mà còn dám chê trà thất của hắn lộn xộn?

Rõ ràng chính là hắn... Cũng không biết từ nhỏ ăn cái gì, mà có thể lớn lên thành bộ dạng thế này.

"Không..."

Lận Thanh Thời xoay người, vừa mới mở miệng cự tuyệt, liền đột nhiên mở to mắt nhìn.

Thịnh Liễm đang cúi người lấy ra một bộ trà cụ từ trong rương, động tác rất nhanh — quá nhanh, có thể nói là thô bạo đến cực điểm.

Ngay sau đó, trong lúc cử động, vai hắn đụng vào một bên cái rương.

“Ầm —”

Mấy cái rương chồng lên nhau ngã xuống mặt đất.

Trà cụ bên trong, kết cục quả thực không chịu nổi. Khi mở rương ra kiểm tra, cảnh tượng trước mắt thật có thể dùng từ "thê thảm" để hình dung.

Bộ ấm trà mà Lận Thanh Thời tự tay thu thập riêng, hoàn toàn bị vỡ vụn, không còn mảnh nào. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn hít sâu một hơi, bàn tay che ngực cũng đang run lên.

Thịnh Liễm luống cuống tay chân định tiến lên vỗ nhẹ sau lưng hắn, lại bị hắn né tránh. Giọng nói lạnh hẳn xuống:

“Ra ngoài.”

“Thực xin lỗi, mấy cái này ta sẽ bồi thường, ta sẽ mua lại cho ngươi... ngươi...”

Lận Thanh Thời cắt lời: “Không cần ngươi bồi thường. Cút đi. Đừng để ta phải lặp lại lần thứ ba.”

“... Được rồi, ngươi cứ bình tĩnh trước đã.” Thịnh Liễm không dám chọc giận Lận Thanh Thời thêm, đành rút lui ra ngoài.

Bữa cơm tối hôm đó, đừng nói là ra ngoài ăn, ngay cả trong nhà Lận Thanh Thời cũng không xuất hiện ở bàn ăn.

Vài ngày sau, có một đống trà cụ mới im lặng được đặt ở cửa. Lận Thanh Thời lập tức sai Lý thúc đến đem chúng ném hết đi, mấy ngày liền đều như vậy, cho tới khi hoàn toàn không còn xuất hiện nữa.

Ngay cả người đi mua mấy thứ đó hắn cũng không muốn gặp.

Thời gian đó, trong mắt Lận Thanh Thời, Thịnh Liễm chẳng khác gì cái bóng. Gặp thoáng qua cũng không thèm liếc lấy một cái. Dần dần, Thịnh Liễm tự giác mà biến mất vài ngày. Lận Thanh Thời cũng lười quan tâm hắn đi đâu, làm gì.

Sau này khi Thịnh Liễm xuất hiện lại, hai người giống như đều quên mất chuyện đó. Chỉ là mối quan hệ giữa họ dường như đã lạnh nhạt đi không ít.

Hiện tại cảnh trước mắt, chẳng khác gì năm đó.

Những thiết bị nặng muốn chết này tuy không phải là trà cụ của hắn, nhưng rơi trúng người cũng không phải chuyện đùa.

Thế nhưng Thịnh Liễm bây giờ lại rất cẩn thận, ngay cả cạnh mấy cái thiết bị cũng không chạm vào, giống như một con gấu khổng lồ nhưng linh hoạt, xuyên qua những lùm cây mà không dính đến một mảnh lá, nào có chút gì của cái dáng vẻ hậu đậu khi trước?

Nói cho cùng, là lúc đó hắn không hề để tâm.

Lận Thanh Thời mím môi, đối diện với ánh mắt của Thịnh Liễm, khẽ hừ một tiếng, liếc hắn một cái đầy châm biếm, rồi tự mình xuống giường đi rửa mặt.

Thịnh Liễm vội vàng tiến lên đỡ, nhưng chân Lận Thanh Thời vẫn còn hơi yếu, lại cứng rắn đẩy tay Thịnh Liễm ra — vừa nghĩ đến chuyện năm đó, cơn tức trong lòng hắn lại bốc lên. Càng khỏi nói, hiện tại làm tốt như thế, lúc trước sao không biết cẩn thận một chút?

... Cái vẻ ra sức lấy lòng này, cũng chỉ là vì đứa nhỏ thôi.

Lận Thanh Thời mặt lạnh đóng sầm cửa lại, suýt nữa đập vào mũi Thịnh Liễm, rõ ràng từ chối cho hắn theo vào.

Thịnh Liễm bị chặn ngoài cửa, đứng yên ngượng ngùng, lo lắng mà cất giọng cao lên: “Thanh Thời, có chuyện gì thì cứ gọi ta, ta ở ngoài này thôi.”

Nghĩ chắc là mấy ngày nay đi theo quá sát khiến Lận Thanh Thời thấy phiền, Thịnh Liễm đứng canh ở cửa, tự mình khen lấy một câu — Lận Thanh Thời không thoải mái thì mình ngoan ngoãn chờ ngoài, cho hắn một chút không gian, đúng là biết điều.

Lận Thanh Thời coi như không nghe thấy, rửa mặt chỉnh tề, mặc kệ ánh mắt mong chờ của Thịnh Liễm, chậm rãi xuống lầu. Tài xế đã chờ sẵn, ân cần mở cửa mời hắn lên xe. Lận Thanh Thời ngồi nghỉ một lát mới lấy lại được hơi.

Cả đoạn đường đi xuống tuy có thang máy, nhưng hành lang và đại sảnh vẫn phải đi bộ. Thịnh Liễm luôn theo sát bên người Lận Thanh Thời, nửa như bảo vệ hắn. Lận Thanh Thời vài lần thấy hắn định đưa tay đỡ, liền bước nhanh hơn tránh đi.

Dù sao cũng mới bị bệnh, đi như vậy sau lưng toát chút mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Lúc lên xe, hai chân còn có chút nhũn.

Lận Thanh Thời bỗng thấy buồn cười, hắn giận dỗi với Thịnh Liễm làm gì, lại mệt chính mình.

Chuyện khi đó đã qua lâu vậy, còn có gì đáng giận nữa? Hiện tại... thái độ của Thịnh Liễm thay đổi đột ngột sau khi biết hắn mang thai. Với quan hệ trước đây căng thẳng như vậy, hiện giờ Thịnh Liễm lại chịu khó đến mức này, dù là vì đứa nhỏ, hắn còn có gì không hài lòng?

Nghĩ thông suốt rồi, Lận Thanh Thời vẫy tay gọi Thịnh Liễm đang do dự không dám lại gần.

Tuy không biết Lận Thanh Thời vừa rồi giận chuyện gì, giờ lại vì sao tốt lên — chắc là do ảnh hưởng của nội tiết tố thai kỳ. Thịnh Liễm nhớ rõ ba hắn từng nói mẹ hắn lúc mang thai cũng tính tình thất thường. Dù là lý do gì, theo là được.

Thịnh Liễm lập tức bước tới, thấy Lận Thanh Thời mệt không chịu nổi, liền tự giác đưa vai ra, ôm người vào lòng, thấp giọng hỏi han: “Sao vậy? Mệt rồi à? Có muốn ăn chút gì không? Nước đâu? Uống không?”

Hắn sáng nay thu dọn trong túi đầy đủ mọi thứ có thể cần dùng, chỉ sợ không chăm sóc tốt Lận Thanh Thời.

Lận Thanh Thời sáng ra ngủ dậy thường không muốn ăn uống, bữa sáng và thuốc Thịnh Liễm đều chuẩn bị sẵn, đợi khi nào muốn ăn là có. Còn Lận Thanh Thời định đi đâu, tài xế sớm đã được dặn, chủ nhân vừa lên xe liền chở đi.

Thịnh Liễm nói mấy câu, không thấy Lận Thanh Thời đáp lại, cúi đầu nhìn — người kia đã ngủ tự lúc nào, đầu tựa vào ngực hắn.

Hắn lập tức im lặng.

Nửa tiếng sau, xe đến nơi.

Là chỗ ở của Lận Thanh Thời trước khi kết hôn.

Chỗ này nằm ở trung tâm thành phố, là cao ốc dân cư, mua để tiện đi làm, Thịnh Liễm từng đến một lần, còn có ấn tượng.

Chẳng lẽ Lận Thanh Thời có đồ muốn lấy? Vậy nói một tiếng là được, cần gì đích thân đi?

À... Thịnh Liễm nghĩ ra rồi, chắc là Lận Thanh Thời muốn ra ngoài giải khuây.

Nơi này quả thật thích hợp, đường rộng bằng phẳng, mệt thì có thể đẩy xe lăn mà không xóc nảy.

Thịnh Liễm theo bản năng đánh giá.

Nhưng xe lăn cũng không có cơ hội dùng đến, xe đi thẳng vào gara, vài bước là có thể vào thang máy, mở cửa thang là đến cửa nhà, Lận Thanh Thời dẫn đầu bước vào.

Hắn ngủ một giấc dài, vừa mở mắt ra, Thịnh Liễm vẫn giữ tư thế ôm hắn như ban nãy, lập tức đưa nước ấm tới. Lận Thanh Thời theo bản năng hút một ngụm qua ống hút, tỉnh táo lại đôi chút, vươn vai xuống xe.

Hai người một trước một sau vào phòng khách.

Thịnh Liễm hỏi: “Ngươi muốn lấy cái gì sao? Ta giúp ngươi lấy.”

Lận Thanh Thời nhìn hắn như đang suy nghĩ gì đó: “...Cũng đúng, ở phòng ngủ, tủ quần áo bên trái, trên đỉnh, trong đó có đồ, ngươi đi lấy đi.”

Thịnh Liễm lập tức làm theo.

Nhưng tay vừa đưa vào tìm, hắn liền nghi hoặc quay đầu nhìn ra cửa...

“Rầm!”

“Cạch.”

Ngoài cửa làm gì còn có Lận Thanh Thời?!

Đồng tử Thịnh Liễm co lại, lập tức đạp ghế lao đến cửa, ấn tay nắm cửa — hắn bị khóa trái trong phòng ngủ.

Lận Thanh Thời đã biến mất khỏi tầm mắt, Thịnh Liễm lập tức hoảng loạn, như con thú bị nhốt, dù biết cửa không mở được, vẫn cứ lặp lại động tác mở ra vô ích.

Qua cánh cửa, Lận Thanh Thời không thể thấy được, sắc mặt Thịnh Liễm đã khó coi đến đáng sợ.

Hắn hiểu tính tình Thịnh Liễm, cố chấp, bác sĩ tâm lý chẳng có tác dụng gì — những ngày ở bệnh viện, các bác sĩ tâm lý đã khuyên bảo nhiều lần, nói cần cho bệnh nhân không gian riêng tư. Nhưng người này nghe lọt sao?

Miệng thì đồng ý cười cười, việc gì cần làm vẫn cứ làm.

Lận Thanh Thời nhất định phải cho hắn một liều thuốc mạnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc