“Cố tổng, đây là bác sĩ Cố Nam Y mới đến. Cô ấy là từ...”
Thấy Cố Nam Y bước vào, viện trưởng Vương vội vàng giới thiệu nhưng còn chưa nói hết đã bị Cố Chiến Bắc ngắt lời.
“Bác sĩ Cố, tôi quen rồi. Không cần giới thiệu.”
Quen sao? Viện trưởng Vương sững người, nhìn Cố Chiến Bắc rồi lại nhìn sang Cố Nam Y, không dám nói thêm lời nào.
Hôm qua khi nghe Diệp Giác nhắc đến cái tên Cố Nam Y, anh còn tưởng là trùng tên, nhưng sau khi bảo Diệp Giác tra cứu thông tin thì mới xác nhận đúng là cô ấy.
Biến mất sáu năm trời, sao bây giờ lại đột nhiên quay về?
“Đã là người quen thì Cố tổng và bác sĩ Cố cứ trò chuyện đi. Tôi còn có cuộc họp, xin phép trước.”
Viện trưởng Vương tìm cái cớ, mà lặng lẽ rời đi.
Sau khi ông ta đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
“Sáu năm không gặp, gu thẩm mỹ của cô đúng là... khiến người ta khó lòng khen nổi.”
Trước đây, Cố Nam Y là kiểu phụ nữ đoan trang, kín đáo, ăn mặc cực kỳ giản dị, chưa từng chạm đến những gam màu nổi bật. Thế mà hôm nay cô lại diện nguyên một bộ hồng rực, lóa mắt đến nỗi khiến người khác không nhận ra.
Cố Nam Y nhìn lại mình, cũng chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất. Cô mặc như vậy chẳng qua để làm tiểu Nhu Bảo vui lòng thôi, ai ngờ lại phải đối mặt với Cố Chiến Bắc trong dáng vẻ này chứ?
Nhưng thôi, cũng chẳng sao nữa rồi.
“Gu thẩm mỹ của tôi trước giờ vẫn luôn tệ, điểm này chắc chắn Cố tổng biết rõ nhất.”
Trước khi về nước, cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nên dù hôm nay gặp lại anh, lòng cô vẫn lặng như nước.
“Cố tổng tìm tôi có chuyện gì? Nếu chỉ để ôn chuyện cũ thì e là tôi không rảnh.”
“Cô đừng giả vờ không biết!”
Ánh mắt anh lạnh buốt, giọng nói tràn đầy tức giận, từng bước ép cô lùi lại.
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh đang nói gì.” Cô khẽ nhún vai. Anh nghĩ gì, sao cô phải đoán?
“Cố Nam Y!” Anh tiến đến sát cô, ánh mắt như ngọn lửa muốn thiêu rụi cả người cô. “Đừng giở trò với tôi nữa. Năm đó ly hôn, tôi đã cho cô tiền bồi thường, còn giúp cô vào học ở trường y tốt nhất nước ngoài. Chúng ta vốn có thể chia tay trong hoà bình là cô cố tình gây chuyện! Giờ lại giở trò cũ, không thấy nực cười à?”
Năm đó, sau khi làm thủ tục ly hôn ở cục dân chính, anh phái tài xế đưa cô ra sân bay. Nhưng vừa đến nơi, cô đã bị phóng viên bao vây kín mít.
Trước hàng loạt câu hỏi, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Chúng tôi đã ly hôn rồi. Tôi chỉ có thể chúc phúc cho chồng cũ và cô nhân tình của anh ta trăm năm hạnh phúc.”
Sau đó, Cố Nam Y nhân lúc hỗn loạn trốn đi, hoàn toàn không lên chuyến bay mà Cố Chiến Bắc đã sắp xếp cho cô, từ đó biệt tăm biệt tích.
Chỉ vì câu nói đó của cô mà Cố Chiến Bắc đã phải tốn một khoản tiền lớn để mua lại toàn bộ các đoạn video phỏng vấn trước khi chúng bị lộ ra.
Chuyện năm đó còn chưa tính sổ xong, giờ cô lại dám chọc vào Tô Uyển Uyển?!
“Chia tay hoà bình? Có phải Cố tổng hiểu sai nghĩa của bốn chữ đó không?” Cố Nam Y thong thả đáp trả, ánh mắt sắc lạnh “Nếu tôi không ngoan ngoãn để anh lợi dụng, thì vị trí thừa kế Cố thị giờ đã là của anh họ anh rồi. Anh dùng xong tôi liền vứt bỏ, đó gọi là chia tay hoà bình à?”
“Tôi không có thời gian nói chuyện cũ với cô.”
Cố Chiến Bắc lại bước lên, ép cô sát tường, giọng trầm khàn:
“Cô đã giả vờ, vậy tôi hỏi thẳng con tôi đâu?”
“Con gì cơ?” Cô nhàn nhạt hỏi.
“Đừng giả vờ nữa!” Ánh mắt anh tối sầm “Tôi đã điều tra rồi. Hôm qua cô đến bệnh viện cùng một đứa bé, con tôi đâu rồi? Nó ở đâu?!”
Anh đã xem đoạn camera giám sát hôm qua rõ ràng cô dẫn theo một bé trai chừng năm tuổi.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh lẽo của cô bỗng thoáng dao động. Anh quan tâm đến đứa bé ư? Không yêu cô, nhưng lại lo cho con của họ?
Không, chính xác hơn, anh chỉ quan tâm đến đứa con thuộc về anh thôi!
“Đúng, tôi có một đứa con trai. Nhưng đó là con tôi, chẳng liên quan gì đến anh.” Cố Nam Y lập tức giấu đi mọi cảm xúc thoáng qua, nét mặt lạnh như băng.
“Cô dám nói không liên quan đến tôi?” Anh nghiến răng. Đứa trẻ vừa tròn năm tuổi, nếu không phải con anh thì là của ai?
“Sự thật là vậy, tôi có gì mà không dám nói?” Cô bật cười mỉa mai, giọng khinh thường, “Cố tổng không nghĩ rằng sau khi ly hôn tôi vẫn phải giữ thân trong sạch vì anh đấy chứ? Cố Chiến Bắc, anh đang nghĩ gì vậy? Với một người đàn ông tồi tệ ngoại tình trong lúc hôn nhân, tôi lại thèm khát giữ giống của anh sao?”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại đâm thẳng vào tim anh. Sát khí trong mắt anh gần như ngưng kết thành băng, áp suất trong phòng tụt xuống đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô biết mình đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông này. Chỉ cần anh muốn, anh có thể bóp gãy cổ cô ngay tại chỗ.
Nhưng kỳ lạ thay, nhìn thấy anh nổi điên như vậy, trong lòng cô lại dâng lên một niềm khoái cảm trả thù.
Cố Chiến Bắc, tim anh cũng biết đau sao?
Vậy anh có biết, trái tim đã yêu anh suốt mười mấy năm bị anh dẫm nát kia, đã đau đến mức nào không?
“Cố Nam Y!” Anh siết chặt cổ tay cô đến mức gần như muốn nghiền nát. “Cô nói lại lần nữa xem!”
“Dù có nói mười lần, Tiểu Húc cũng không phải con anh!” Cố Nam Y lạnh lùng, kiêu ngạo đáp. “Cố Chiến Bắc, chúng ta đã ly hôn rồi. Một người chồng cũ tử tể thì phải biến mất khỏi cuộc đời vợ cũ như thể đã chết. Ly hôn sáu năm rồi mà còn quay lại làm phiền vợ cũ thì thật là tầm thường.
“Nếu không vì đứa bé, tôi chẳng thèm để ý đến cô!” Ánh mắt anh sắc như dao. “Tôi sẽ tự chứng minh Tiểu Húc có phải con tôi không. Nhưng dù thế nào, tôi cũng sẽ không để cô sống yên ổn!”
Nếu đứa bé là con anh, cô đã giấu anh suốt sáu năm, anh sẽ khiến cô trả giá. Còn nếu không phải, cô đã phản bội anh.
“Vậy sao?” Cố Nam Y nhếch môi cười nhạt. “Nếu Cố tổng rảnh rỗi như thế, vậy tôi chỉ có thể chơi tới cùng thôi.”
Cô đẩy mạnh anh ra, quay người đi về phía cửa. Nhưng khi vừa bước được vài bước, cô lại dừng lại, quay đầu mỉm cười:
“À đúng rồi, lần trước quên nhắc vợ anh, vết thương tự gây của cô ta tuyệt đối không được dính nước, ba ngày sau nhớ đến thay băng. Nếu không nghe lời bác sĩ, chắc chắn sẽ để lại sẹo đấy.”
Nói xong, cô dứt khoát rời đi.
Cố Chiến Bắc đứng chết lặng, sắc mặt đen kịt, tức giận đến mức gần như muốn nổ tung.
Người phụ nữ đáng chết này!
Sáu năm không gặp, cô ta vẫn đáng ghét như ngày nào!
Dưới sự xin lỗi và bảo đảm không ngớt của viện trưởng Vương, Cố Chiến Bắc cuối cùng cũng rời khỏi văn phòng bệnh viện. Nhưng vừa bước ra, anh liền thấy Tô Uyển Uyển vội vã chạy đến.
Nghe Diệp Giác nói anh đến bệnh viện từ sáng sớm, Tô Uyển Uyển liền lập tức đuổi theo.
Nhưng xem ra, vẫn đến muộn một bước.
Cố Chiến Bắc chẳng buồn để ý, mở cửa xe bước vào. Tô Uyển Uyển cũng nhanh chóng theo sau, ngồi bên cạnh anh.
“Cô không muốn tôi đến bệnh viện khám sức khỏe là vì sợ tôi gặp Cố Nam Y, đúng không?”
Thấy anh không phủ nhận, Tô Uyển Uyển khẽ cười gượng:
“Dù sao đó cũng là vợ cũ của anh, em... em sợ cô ta sẽ cướp anh về.”
“Nếu tôi còn tình cảm với cô ta, năm xưa đã không ly hôn.” Cố Chiến Bắc lạnh lùng nói, dứt khoát.
“Chuyện này đương nhiên em biết, nhưng em vẫn lo lắng. Cố Nam Y là người thâm hiểm, mất tích sáu năm đột nhiên quay lại, ai biết cô ta đang toan tính gì.”
Cô ta ngập ngừng một chút, rồi dè dặt nói nhỏ:
“Còn... chuyện đó, nếu cô ta phát hiện thì...”
Chuyện đó...
Phải rồi, nếu để cô biết, anh sẽ thua cuộc hoàn toàn.
“Cô ta sẽ không biết!” Cố Chiến Bắc lạnh giọng cảnh cáo. “Đừng tự cho mình thông minh. Cô biết rõ lý do tôi ly hôn với cô ta. Nếu không muốn lặp lại kết cục của cô ta, thì ngoan ngoãn lại đi!”
“Vâng, em biết rồi. Sau này em không dám nữa.” Tô Uyển Uyển cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.