Khi về nhà, Cố Nam Y đặc biệt mua một bữa hải sản thịnh soạn, nào là cua, nào là tôm hùm lớn, toàn những món mà bọn trẻ thích nhất.
“Wow, hôm nay được ăn tiệc rồi!” Tiểu Húc vui mừng nói. “Cảm ơn mẹ nhé!”
Cả bàn ăn ngập tràn hương vị biển thơm lừng. Ba đứa nhỏ ăn ngon lành, vừa ăn vừa ríu rít nói chuyện. Miệng Nhu Bảo nhồm nhoàm nhưng vẫn không quên hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, bộ đồ con tặng mẹ thế nào rồi? Mặc đến bệnh viện chắc ai cũng phải ngẩn ngơ nhìn mẹ đúng không?”
Cố Nam Y bật cười, khẽ gõ trán cô bé:
“Nhu Bảo này, mẹ xin con đấy, sau này có tiền thì cứ mua đồ ăn ngon cho mình thôi, đừng mua quần áo cho mẹ nữa. Mẹ cảm ơn con.”
Nghe vậy, Hàn Bảo mỉa mai cười rõ to:
“Nghe chưa Nhu Bảo? Mẹ nói đồ em mua xấu đấy! Anh đã bảo rồi mà, cái váy ấy chẳng đẹp chút nào.”
“Đàn ông thì làm sao mà hiểu được cái đẹp!” Nhu Bảo bĩu môi, hậm hực đáp lại.
Câu nói của Nhu bảo khiến mọi người bật cười vui vẻ.
Ăn xong bữa, Nhu Bảo liên tục hỏi Cố Nam Y:
“Mẹ ơi, ở bệnh viện có anh đẹp trai nào không? Có ai vừa giàu mà còn đẹp trai không?”
Vừa dứt lời, Cố Nam Y chưa kịp trả lời thì Hàn Bảo đã nhấc bổng cô bé lên:
“Mai phải đi học, mau đi tắm đi ngủ sớm.”
“Mẹ còn chưa trả lời em mà.” Nhu Bảo nài nỉ.
“Mai hẵng nói, Mẹ và dì Dung có việc, trẻ con đừng quấy rầy.” Hàn Bảo nói rồi bế Nhu Bảo đi mất.
Ba đứa nhỏ vào phòng, Giang Dung vội hỏi:
“Thế nào rồi ? Gặp được thằng khốn đó chưa?”
“Ừm.” Cố Nam Y gật đầu, “Nhanh hơn chị tưởng.”
“Rồi sao?”
“Không có gì đâu.” Cố Nam Y vừa dọn bàn vừa nói, “Chỉ là hắn muốn làm xét nghiệm ADN với Tiểu Húc. Chị thì đang nóng lòng muốn xem phản ứng của hắn khi biết kết quả sẽ thế nào, chắc tức điên lên mất.”
“Đúng! Loại cặn bã đó tuyệt đối không thể để hắn sống yên.” Giang Dung cũng vô cùng bực bội: “Khi ghép thành công, dùng tủy xương của tên đó để cứu Nhu , thế là chấm dứt với thằng khốn đó!”
Cố Nam Y khẽ gật, ánh mắt kiên định.
Phải, mong sao mọi việc suôn sẻ…
Từ khi Cố Chiến Bắc xuất hiện, cô càng phải cẩn trọng hơn. Hàn Bảo và Nhu Bảo được Giang Dung đưa đi học, chỉ còn cô đích thân đưa Tiểu Húc.
Ba đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, không hỏi gì, chỉ làm theo.
Giang Dung đã tìm cho chúng một trường mẫu giáo tốt nhất ở thành phố S. Cố Nam Y đưa Tiểu Húc đến cổng trường, đeo cho cậu một chiếc vòng tay rồi dặn dò:
“Tiểu Húc, con phải đeo thật chặt, nó sẽ bảo vệ con.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ không tháo đâu.” Tiểu Húc cười bảo, “Mẹ làm việc đừng quá mệt, nhớ giữ sức khỏe nhé.”
“Mẹ biết rồi.” Cố Nam Y hôn lên trán con trai rồi nhìn theo cậu bé vào trường, sau đó lên xe rời đi.
Phía bên kia đường, theo bóng xe của cô khuất dần, ánh mắt người đàn ông thu lại, mở cửa xe bước xuống.
Vài phút sau, hiệu trưởng Lý dẫn Tiểu Húc vào phòng làm việc, lễ phép nói với Cố Chiến Bắc đang chờ:
“Tổng giám đốc Cố, đây chính là đứa trẻ mà anh muốn gặp.”
Thấy Tiểu Húc, Cố Chiến Bắc đứng dậy, cảm giác vừa quen vừa lạ lùng, vừa thân thuộc lại xa cách.
Hiệu trưởng Lý hiểu ý, lui ra ngoài, Tiểu Húc mở lời trước:
“Chú ơi chú tìm cháu ạ?”
“Ừm.” Cố Chiến Bắc quan sát cậu bé cẩn thận, sợ làm cậu bé sợ hãi, đổi giọng ôn hòa: “Cháu tên Tiểu Húc phải không?”
“Đúng ạ.” Tiểu Húc ngay lập tức cảnh giác, hỏi thẳng: “Chú là ai ạ? Cháu không quen chú, sao chú lại tìm cháu?”
“Chú quen mẹ cháu, nên đến thăm cháu thôi. Tiểu Húc, chú có thể hỏi vài câu không?”
“Không được.” Câu trả lời dứt khoát đến mức Cố Chiến Bắc hơi khựng lại.
Tiểu Húc nói tiếp, giọng nghiêm túc lạ thường:
“Mẹ cháu nói rồi, người lớn nào lạ mặt mà đến tìm trẻ con là không được tin. Có thể họ là kẻ xấu hoặc buôn người. Vì vậy, vì an toàn, cháu không trả lời câu hỏi của chú đâu.”
Cố Chiến Bắc đứng hình. Anh, một tổng giám đốc quyền thế lại bị một đứa trẻ nhỏ từ chối thẳng thừng như thế này ư?
Đây chắc chắn là con trai mình sao?
Anh cười ngượng ngùng:
“Mẹ cháu nói đúng, nhưng chú rất thích cháu, có thể làm bạn với cháu không? Lần sau mời cháu đến nhà chơi nhé?”
“Chỉ cần mẹ đồng ý mới được.” Tiểu Húc cười tít mắt: “Chú cứ liên lạc với mẹ cháu đi, mẹ cháu đồng ý cháu sẽ đi. Ừm, chú ơi, cháu phải đi học rồi, hẹn chú lần khác nhé!”
Nói xong, Tiểu Húc vẫy tay chào rồi chạy đi.
Tại bệnh viện, Cố Nam Y tháo tai nghe xuống, đôi môi khẽ cong. Trong chiếc vòng tay cô đã gắn thiết bị định vị và nghe lén mọi cuộc trò chuyện đều lọt vào tai cô.
Đứa con trai đáng yêu này thật không phụ lòng mẹ. Gã đàn ông tồi tệ Cố Chiến Bắc thật đáng đời!
Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Cố Chiến Bắc gọi điện cho Diệp Giác, căn dặn:
“Lấy mẫu máu trong hồ sơ khám sức khỏe nhập học của Tiểu Húc. Làm xét nghiệm ADN ngay cho tôi.”
Một khi có kết quả, mọi thứ sẽ rõ ràng.
Nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cổng, giọng nói trong trẻo của một cô bé vang lên phía sau:
“Chú đẹp trai!”
Anh quay lại, hơi ngạc nhiên:
“Là cháu... cô bé ở sân bay hôm trước phải không?”
“Vâng ạ.” Nhu Bảo cũng vui mừng: “Chúng ta thật có duyên, chú ơi, sao chú đến trường cháu vậy?”
“Đến thăm bạn thôi.” Cố Chiến Bắc vội nói dối, chuyển đề tài: “Lần trước ngã có đi khám không?”
“Chưa ạ.” Nhu Bảo thật thà “Qua nhiều ngày mà cháu không bị tàn tật, chắc không sao, cháu không đòi chú tiền viện phí đâu.”
Cố Chiến Bắc bật cười, nói với vẻ thích thú:
“Cô bé này thật thích tiền.”
“Đương nhiên rồi.” Nhu Bảo nghiêm túc“Không yêu tiền thì sống cũng chẳng vui.”
Ồ?
Từ câu nói “tiền còn quan trọng hơn cả bố” đến câu này, Cố Chiến Bắc thực sự đứng hình.
Bọn trẻ bây giờ đúng là... tinh ranh!
Đúng lúc đó điện thoại anh reo, là công việc, anh cúp máy rồi dịu dàng nói với Nhu Bảo:
“Thôi, cô bé, chú còn có việc phải đi đây.”
“Vâng, sau này mình nói chuyện qua Wechat nhé.” Nhu Bảo cười nhí nhảnh vẫy tay tiễn.
“Nhu Bảo, em vừa nói chuyện với ai vậy?” Hàn Bảo đến hỏi.
“Chính là chú đẹp trai lần trước ở sân bay đó!” Nhu Bảo chỉ về phía Cố Chiến Bắc, nhưng lúc này anh đã đi đến trước xe, Hàn Bảo chỉ nhìn thấy bóng lưng.
“Wow, chú ấy giàu thật, nhìn xe của chú ấy, hình như là phiên bản giới hạn đấy!” Nhu Bảo nhìn theo xe.
“Có giàu cỡ nào cũng không phải bố mình, nhìn cũng vô ích, đi học đi.” Hàn Bảo lại bế cô bé lên, dẫn vào lớp.
Còn Cố Chiến Bắc, sau cuộc gặp ngắn ngủi ấy, tâm trạng anh trở nên hỗn loạn.
Cảm giác xa lạ của Tiểu Húc khiến anh bất an sợ rằng nếu kết quả ADN cho thấy đứa trẻ không phải con ruột, thì…