“Vừa mới về nước đã đụng mặt con tiểu tam, thật xui xẻo!” Giang Dung bực bội nói “Cô ta có làm khó chị không?”
“Không có.” Giờ cô đã không còn là Cố Nam Y yếu đuối, dễ bắt nạt của năm xưa nữa rồi. Tô Uyển Uyển đừng hòng giẫm lên đầu cô thêm lần nào nữa. “Chị bây giờ chỉ muốn sớm lấy được mẫu máu của Cố Chiến Bắc thôi.”
“Nhưng chị à, chị vừa chạm mặt Tô Uyển Uyển, tên cặn bã đó chắc sớm muộn cũng biết tin chị về nước. Hắn mà tìm tới gây chuyện thì sao?”
“Cứ việc tới.” Cố Nam Y nhún vai, giọng nhẹ tênh, chẳng mảy may sợ hãi.
Tại biệt thự nhà họ Cố.
Tô Uyển Uyển nằm trên giường, băng quấn quanh vết thương, cúi đầu nức nở không dám ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đứng cạnh giường.
“Trước thì ăn nói lung tung trước truyền thông, giờ lại tự hại mình rồi chạy đến bệnh viện gây chuyện. Tô Uyển Uyển, cô còn biết thân phận mình không?” Giọng Cố Chiến Bắc lạnh lẽo, sắc bén như dao.
“Xin lỗi, Chiến Bắc…” Tô Uyển Uyển ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, đôi mắt ướt như chuông ngân “Lần đó phóng viên hỏi, em chỉ nói bâng quơ thôi, không ngờ truyền thông lại tung tin rầm rộ như vậy. Em thật sự không cố ý.”
“Cô có cố ý hay không, trong lòng cô rõ nhất.” Ánh mắt anh lạnh như băng “Cô nên biết, tôi ghét nhất là người giở thủ đoạn. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
Nghe vậy, Tô Uyển Uyển chỉ biết mím môi, im lặng.
“Cô nghỉ ngơi đi.” Cố Chiến Bắc xoay người định rời đi.
Bỗng, như nhớ ra điều gì,Tô Uyển Uyển vội gọi với theo:
“Chiến Bắc, tháng này anh có phải đi kiểm tra sức khỏe ở Bệnh viện Quang Minh không?”
“Phải.” Hằng năm anh đều khám tổng quát ở đó.
“Hay là… mình đổi bệnh viện khác đi?” Cô ta lo sợ. Không phải sợ bệnh viện, mà sợ anh gặp lại Cố Nam Y, người phụ nữ cô ta cố gắng xóa khỏi thế giới của mình.
“Bệnh viện Quang Minh đúng là tốt thật, nhưng chỉ là kiểm tra định kỳ thôi. Hơn nữa, quy trình ở đó phức tạp, rất tốn thời gian. Em nghĩ anh nên chọn chỗ gần, nhanh gọn hơn.”
“Lo thân mình trước đi, chuyện của tôi không cần cô bận tâm.” Nói xong, Cố Chiến Bắc sải bước rời đi.
Cánh cửa khép lại, Tô Uyển Uyển tức giận đến mức đấm mạnh xuống giường.
Nếu Cố Chiến Bắc đến Quang Minh, sớm muộn cũng gặp lại Cố Nam Y. Mà con khốn đó, mất tích bao nhiêu năm, giờ còn dắt theo một đứa bé trở về làm việc ở bệnh viện – rõ ràng là có ý đồ!
Muốn cướp lại Cố Chiến Bắc? Nằm mơ!
Cố Chiến Bắc xuống lầu, trợ lý Diệp Ngọc lập tức bước tới.
“Cố tổng, tin về lễ cưới giữa ngài và Tô tiểu thư đã được dập hết rồi.”
“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp “Còn chuyện ở bệnh viện?”
“Tôi đã nói chuyện với Viện trưởng Vương. Ông ấy đảm bảo vụ Tô tiểu thư tự làm bị thương sẽ tuyệt đối được giữ kín, chỉ là…”
“Là gì?”
“Chỉ là, khi đó có một nữ bác sĩ đã chụp ảnh Tô tiểu thư. Dù đã xóa ngay tại chỗ, nhưng nếu khôi phục lại cũng không khó. Sợ cô ta sẽ giở trò sau lưng.”
“Chụp ảnh?” Ánh mắt Cố Chiến Bắc lóe lên. “Ai cho cô ta cái gan đó?”
“Là người mới, chắc không biết thân phận Tô tiểu thư nên mới dám làm vậy.”
“Phải đảm bảo xóa sạch toàn bộ. Công ty sắp triển khai dự án lớn, tôi không muốn dính bất kỳ tin xấu nào.”
“Vâng, tôi hiểu. Nhưng… viện trưởng nói nữ bác sĩ đó tên là Cố Nam Y, tính tình hơi bướng, e là không dễ nói chuyện…”
“Cố Nam Y?” Cố Chiến Bắc ngẩng đầu, giọng trầm thấp.
Sáng hôm sau.
Ba đứa nhỏ đã dậy từ sớm, ăn mặc chỉn chu, chuẩn bị ra ngoài chơi.
“Tội nghiệp mẹ ghê, tụi con được đi chơi mà mẹ lại phải đi làm.” Tiểu Húc nói, ra vẻ đau lòng.
“Ừ, biết mẹ khổ thì ngoan ngoãn nghe lời.” Cố Nam Y dặn, “Ở nhà phải nghe lời dì Dung, không được chạy lung tung.”
“Yên tâm đi mẹ, mẹ không có ở đây thì con sẽ làm cha, bảo vệ hai đứa nhỏ.”
Tiểu Húc vỗ ngực nói chắc nịch.
“Còn lâu!” Hàn Bảo bĩu môi “Ai thèm làm con của anh!”
Tiểu Húc cười tít mắt.
Lúc này, Nhu Bảo chạy lại, cầm trên tay một bộ đồ màu hồng phấn, thở hổn hển:
“Đây là bộ con chọn cho mẹ đó! Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, mẹ phải khiến cả thế giới mê mẩn mới được!”
Cố Nam Y trợn mắt:
“Con nghĩ mẹ đi làm hay đi… hẹn hò vậy? Mà màu hồng phấn nữa chứ!”
“Không xấu đâu ạ!” Nhu Bảo nũng nịu:
“Con xem rồi, đây là bộ đồ bán chạy nhất đó. Mẹ mặc lên chắc chắn đẹp lắm!”
Cố Nam Y bất lực. Với Nhu Bảo, cô chưa bao giờ nỡ từ chối:
“Được rồi, mẹ mặc.”
Và thế là ngày đầu tiên đi làm, vị giáo sư y học trẻ tuổi nổi tiếng nhất giới y học xuất hiện trong bệnh viện với một bộ váy hồng phấn, khiến mọi người sững sờ.
“Hôm qua còn là nữ thần lạnh lùng, nay lại hóa thành búp bê dễ thương.”
“Phong cách cách biệt một trời một vực, đây là style mới à?”
Giữa những lời bàn tán, Cố Nam Y chỉ biết thầm thở dài:
Cố Tiểu Nhu! Sau này mẹ không nghe con nữa!
Cô đang định đi thay áo blouse trắng thì bị y tá gọi lại:
“Giáo sư Cố, viện trưởng Vương có việc gấp, mời cô qua văn phòng ngay.”
Việc gấp ư?
Cố Nam Y vội đến văn phòng. Vừa bước vào, cô liền khựng lại.
Trên ghế sofa, người đàn ông cao lớn với ánh mắt lạnh như gươm đang ngồi thản nhiên, Cố Chiến Bắc.
Đến nhanh vậy sao? Là cố ý tìm cô để trút giận thay cho cô vợ bé bỏng của anh ta à?