Đêm khuya yên tĩnh, một mình Tiết Triều tới ngôi chùa trong thành, nơi hương khói thịnh vượng. Khi thị vệ bẩm báo chuyện này, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Giữa đêm hôm, lén lén lút lút, họ đoán chừng y có thể lén đi gặp ai đó. Nghe nói trong chùa có cây nhân duyên rất lớn, khách hành hương đến đó khấn cầu tình duyên không dứt.
Cây nhân duyên! Cây nhân duyên nghĩa là gì?
Là đại diện cho tình yêu đó!
Dưới trăng trước hoa, nắm tay tình nhân, tình ý đậm đà rồi cùng uống chút rượu nhẹ, có phát sinh chuyện gì cũng là thuận theo đạo trời. Tất cả đều đúng, chỉ trách ánh trăng quá đẹp, trách ái tình quá lớn lao!
Mọi người tụ lại thì thầm bàn tán, trí tưởng tượng như mọc cánh, chuyện trò tưng bừng rôm rả.
Tiêu Linh Vũ: “…”
…
Chùa cổ trang nghiêm, hương khói quanh quẩn đầy vẻ trầm mặc. Một vị lão hòa thượng đang nhắm mắt tọa thiền, nghe thấy động tĩnh, mới chầm chậm mở mắt ra.
Tiết Triều bước qua ngưỡng cửa.
Lão hòa thượng lập tức nhảy lên, hô: “A di đà Phật, tới rồi? Xuất gia không?”
Tiết Triều: “…”
Lão hòa thượng này râu tóc đều dài, thoạt trông từ bi hiền hậu, kỳ thực chuyên nghề dụ người xuất gia. Trong chùa người vắng vẻ, mấy năm nay chỉ chuyên chú dụ dỗ một mình Tiết Triều.
Vì cảm thấy thiếu niên này rất có hy vọng xuống tóc.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm.”
Lão hòa thượng vỗ đùi: “Mười lăm là tuổi tốt để xuất gia!”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.”
Lại vỗ đùi: “Mười sáu cũng là tuổi tốt để xuống tóc! Ấy đừng đi mà!”
“Lâu rồi không gặp! Gần một năm ấy nhỉ, cứ tưởng ngươi đã thành thân rồi chứ. Bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
“Giỏi thật, đã mười bảy! Khó trách khí chất khác hẳn, xuất gia không?”
“…”
“Xuất gia không?”
“Xuất gia không?”
Y như con muỗi thành tinh vậy.
Tiết Triều đang viết gì đó.
Lão hòa thượng theo lệ hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Không biết tự tính à?” Tiết Triều tập trung bút mực.
Lão hòa thượng đếm ngón tay, chợt vỗ trán: “A di đà Phật! Vừa khéo! Tuổi này mà tỏ tình bị từ chối, nhìn thấu hồng trần, đi tu là hợp nhất.”
Tiết Triều: “…”
Lão hòa thượng ngồi đối diện y, lục lọi hương lô, ngẩng đầu nói: “Thích thì theo đuổi đi.”
Tay Tiết Triều khựng lại: “Không dám.”
Lão hòa thượng lui ra sau, ngồi xếp bằng, từ hộc bàn lấy ra cái đùi vịt khô, vừa gặm vừa cười cợt: “Có gì mà không dám? Người ngươi thích cũng không phải là Hoàng đế, sợ cái gì chứ?”
Tiết Triều: “…”
Lão hòa thượng khuyên nhủ: “Không theo đuổi thì làm sao có được? Tự tin chút, dung mạo của ngươi ấy à, cũng chỉ có ta thời trai tráng mới có thể so được.”
“Tiểu thí chủ chưa rõ.” Lão hòa thượng lại bắt đầu khoác lác giữa làn khói hương mờ ảo: “Ta hồi trẻ, ai ai cũng gọi là “hòa thượng đẹp trai”, đến cơm chay cũng nhiều hơn người khác.”
Tiết Triều mặt lạnh nhắc nhở: “Người xuất gia không được vọng ngữ (nói dối).”
“Thật đó!” Lão hòa thượng suýt tức nhảy dựng: “Ngươi cái đồ thỏ con, khó trách chẳng cưới nổi tức phụ.”
“Đưa ta xem ngươi đang viết gì đó?” Lão hòa thượng duỗi cổ ra, dọa nạt: “Không cho ta xem, Phật tổ sẽ không phù hộ ngươi đâu.”
… Tiết Triều để lão hòa thượng xem.
Xem vài giây, lão hòa thượng im lặng rồi thốt: “Tâm cảnh cao thật.” Nhưng liền sau đó lại nghiến răng: “Nhưng quốc thái dân an có phải việc một kẻ chưa có tức phụ như ngươi phải lo không?”
Tiết Triều: “…”
Lão hòa thượng nhìn mà đau răng, tặc lưỡi: “Lại còn “an cư lạc nghiệp”, ngươi tưởng ngươi là mẫu nghi thiên hạ à… ồ, cái dải lụa đỏ kia viết gì thế?”
Tiết Triều ném từ cửa sổ lên ngọn cao nhất của cây nhân duyên, chen giữa một đống lụa đỏ khác.
Lão hòa thượng: “…”
Tiết Triều đáp: “Là tên người trong lòng ta.”
Lão hòa thượng không thỏa mãn chuyện bát quái, nhảy dựng: “Keo kiệt, tên người ngươi yêu cũng không cho nhìn?”
Tiết Triều: “Không thể nhìn.”
Lão hòa thượng nghẹn một bụng tức, ngồi xuống ghế của mình, giở giọng trẻ con: “Không thèm chấp ngươi, ai bảo ngươi yêu mà không được đáp lại.”
“Không phải yêu mà không được.” Tiết Triều sửa lại: “Là hai bên đều có tình ý.”
“Ngươi còn mặt mũi nói hai bên có tình ý?” Lão hòa thượng hận không thể rèn sắt thành thép: “Người ta hai bên có tình ý hài tử đã bế hai đứa rồi, ngươi thì sao? Ba chữ không có tiền đồ!”
Tiết Triều: “Ngươi không hiểu.”
“Ngươi mới là kẻ không hiểu! Thích thì nói ra” Lão hòa thượng hùng hổ: “Nếu không đồng ý thì bắt cóc về, ép cưới ngay tại chỗ!”
Tiết Triều: “…”
“Dĩ nhiên ngươi không thể thô bạo như vậy.” Lão hòa thượng lại nhỏ nhẹ khuyên: “Thích thì nói, bị từ chối thì qua đây xuất gia, ha ha ha.”
Sau khi thắp mấy nén hương, Tiết Triều cáo từ. Lão hòa thượng còn lớn tiếng gọi với theo: “Ta chờ tin dữ của ngươi đó, cửa chùa luôn rộng mở vì ngươi!”