Sau Khi Hạ Triều Đừng Đi Vội

Chương 10

Trước Sau

break


Tiết Triều quen cửa quen nẻo mò mẫm tiến vào tẩm cung. Vừa nhảy xuống từ cửa sổ, y quay đầu liền chạm phải gương mặt quen thuộc.

Hoàng đế đã sớm chờ ở đây, rõ ràng là đang nóng lòng muốn nghe chuyện tình lãng mạn của y.

“Ngồi.” Tiêu Linh Vũ hòa nhã mời y ngồi xuống.

Tiết Triều thụ sủng nhược kinh, ngẩn ngơ ngồi xuống.

Tiêu Linh Vũ ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn y.

… Cuối cùng Tiết Triều mới nhận ra có gì đó không đúng, cảm giác đầu gối âm ỉ đau này là sao?

Tiêu Linh Vũ nhấp một ngụm trà, ngón tay khẽ tựa vào thành chén sứ ấm áp, nhàn nhạt nói: “Xem ra tâm tình ngươi không tệ.”

Tiết Triều đáp: “Tạm được.”

Lời chất vấn suýt nữa bật ra, nhưng hắn nghĩ lại mình chẳng có tư cách, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp, chỉ có thể dán mắt nhìn y, hòng tìm ra chút manh mối vụng trộm nào đó.

Tiết Triều thấy vẻ mặt ấy đáng yêu, khẽ cười: “Nhìn gì vậy?”

Tiêu Linh Vũ lạnh nhạt: “Ai nhìn ngươi?” Nói xong lại tiếp tục nhìn.

Tiết Triều bật cười, thong thả nói: “Có thể hiểu, nhiều người nhìn ta đến thất thần, cứ khen ta đẹp mãi.”

“Ồ.” Tiêu Linh Vũ nhàn nhạt nói: “Như đối tượng hẹn hò của ngươi hôm nay.”

Tiết Triều ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.

Tiêu Linh Vũ biết mình thất thố, khẽ ho một tiếng, bình tĩnh đổi chủ đề: “Bên ngoài thời tiết thế nào?”

Chẳng trách vừa nãy cảm giác không đúng, ánh mắt Tiết Triều ánh lên ý cười sáng rõ, y ghé sát lại, mỉm cười nhìn hắn: “Bên ngoài trời vẫn tốt, chỉ có tẩm cung dường như không ổn.”

Tiêu Linh Vũ: “…”

Tiết Triều kiên nhẫn nhìn hắn, chẳng nói gì, cho đến khi Hoàng đế bị nhìn đến mất tự nhiên, nghiêm mặt: “Làm gì?”

Tiết Triều lúc này mới như đạt được ý nguyện, cong môi, khẽ giọng nói: “Vừa rồi, bệ hạ có phải ghen rồi không?”

Tiêu Linh Vũ: “…”

Tiêu Linh Vũ lạnh mặt: “Bệnh hoang tưởng của ngươi lại phát tác à?”



Tiêu Linh Vũ ngồi bên bàn lật sách, thỉnh thoảng dùng bút lông gõ gõ mặt bàn, tâm phiền ý loạn, chỉ thấy chữ trên giấy toàn là chuyện vớ vẩn.

Tiết Triều trải xong giường, bước tới, gõ bàn: “Được rồi, nghỉ sớm thôi.”

Tiêu Linh Vũ không ngẩng đầu: “Vất vả cho khanh, chậm rãi về, không tiễn.”

Tiết Triều: “…”

Y nhắc: “Thần bị thương đấy.” Chịu không được lạnh nhạt, chịu không được tức giận, rất cần được đối xử đặc biệt.

“Ồ.” Tiêu Linh Vũ như mới nhớ ra, bình thản nói: “Còn sức hẹn hò, xem ra cũng chẳng đau mấy.”

Tiết Triều im lặng, ánh mắt chứa ý cười.

Năm lần bảy lượt nhắc lại, ghen đến mức nào đây? Tâm trạng y rất tốt, ngồi bên bàn thong thả bóc quýt, cả không khí cũng chua chua.

Tiêu Linh Vũ cau mày: “Đang yên đang lành bóc quýt làm gì?”

Tiết Triều: “Để bệ hạ ngửi mùi quýt.”

Tiêu Linh Vũ: “…”

Tiểu Anh Vũ bay tới, tò mò nhìn họ.

Tiết Triều chìa tay, trong lòng bàn tay là múi quýt vàng đẹp mắt.

Tiểu Anh Vũ vui vẻ nhảy lại, mổ một miếng, chua đến run cả người, rụng luôn một chiếc lông.

Tiết Triều nhịn cười, lại đưa mấy quả mận đỏ chót tới trước mặt nó.

Tiểu Anh Vũ chẳng nhớ gì, lại mổ tiếp, lập tức đờ người trên bàn, nghi ngờ đời mình, không biết mình vừa bị cho ăn thứ gì.

… Sao lại có sở thích kỳ quái thế này? Tiêu Linh Vũ nhịn không được, bốc hạt dẻ ném qua.

Tiết Triều nhẹ nhàng bắt được, chậm rãi bóc vỏ: “Cho ngươi ăn cái này, cái này không chua.”

Tiểu Anh Vũ bán tín bán nghi mổ thử, quả nhiên ngọt bùi, rồi tức giận dùng cánh đập mấy múi quýt, nhân lúc không ai để ý còn dẫm lên.

Đúng là yêu quái.

Tiết Triều trêu: “Rất chua đúng không?”

Tiểu Anh Vũ chỉ mải mổ hạt dẻ ngọt.

Tiết Triều khẽ thở dài, giọng lại đầy vui vẻ: “Ngươi hỏi thử xem vì sao người ta lại chua như thế?”

Mặt Tiêu Linh Vũ không cảm xúc, bẻ gãy một cây bút.



Tiểu Anh Vũ ngậm nhân hạt dẻ nhảy tới cạnh tay Tiêu Linh Vũ, khoe mình không hề kén ăn.

Tiêu Linh Vũ xoa cái đầu nhỏ thưa thớt lông của nó, chẳng biết làm sao: “Thứ người đó cho mà ngươi cũng dám ăn?”

“…” Cái cách nói như y là kẻ chuyên ức hiếp động vật nhỏ vậy.

Tiểu Anh Vũ bị xoa đầu thì sung sướng đến lâng lâng, đi không vững. Quay đầu lại, thấy lông mình bị rụng vì chua, liền ủ rũ ôm lông về tổ, bước chân nặng nề.

Ánh mắt Tiết Triều chứa ý cười, chống cằm nhìn hắn, đầy vẻ xuân tình.

Tiêu Linh Vũ: “Nhìn gì?”

Tiết Triều thở dài, ra vẻ khổ não: “Bệ hạ không biết, người thần yêu, rất nhỏ mọn.”

Tiêu Linh Vũ: “…”

Tiết Triều thong thả: “Nhưng vẫn rất đáng yêu.”

Tiêu Linh Vũ: “…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc