Tiết Triều nếm được chút ngọt ngào, nằm trên giường mấy hôm, tấu chương mỗi ngày đều viết dài lê thê, lời văn trau chuốt, cuối mỗi bản đều không quên ca ngợi bản thân tận tụy với chức trách và tài văn chương xuất chúng.
Hoàng đế chán ghét mà đẩy tấu chương của y ra xa.
Tiểu vương gia không màng chính sự, vừa ngân nga hát vừa đi khắp nơi, nhìn người khác ăn cơm chán rồi lại mò vào Ngự Thư Phòng của hoàng huynh để kiếm bảo bối.
Tiêu Linh Vũ để mặc cậu nhảy nhót bên cạnh, tiện tay mở một tấu chương ra, một mảnh giấy nhỏ bay ra rơi xuống.
Tiêu Linh Miên: “!!!”
Hoàng đế bình thản nắm chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay.
Tiêu Linh Miên kinh hô: “Đó là gì vậy?”
Hoàng đế: “Không có gì, đệ nhìn nhầm rồi.”
Tiêu Linh Miên không dám tin vào sự thật, hồi lâu chưa tiêu hóa nổi, tim đập thình thịch, kích thích đến suýt hóa điên: “Là thư tình phải không!”
Hoàng đế lập tức muốn chém Tiết Triều.
“Đệ không phải muốn mấy món đồ chơi lặt vặt sao?” Hoàng đế điềm nhiên đẩy cả đống đồ bên ngự án qua: “Tùy chọn.”
Tiêu Linh Miên nghiêm túc: “Đừng đánh trống lảng, ta không mắc bẫy… Oa, cái này là gì vậy? Dễ thương quá.”
Trước đây sứ thần ngoại bang tới thăm, có tặng một bộ búp bê tinh xảo, chỉ to bằng nửa bàn tay, con nào con nấy đều xấu xí nhưng lại đáng yêu. Hoàng đế rảnh rỗi quan sát một lúc, thấy có một con đặc biệt giống Tiết Triều.
Tay Tiêu Linh Miên lập tức chộp lấy con “Tiết Triều” ấy: “Con này đáng yêu nhất! Ta lấy con này! Nó là của ta rồi!”
Hoàng đế nhanh tay giấu vào tay áo.
Tiêu Linh Miên: “…”
Hoàng đế lạnh nhạt: “Mấy con còn lại tùy chọn, đều là của đệ.”
Tiêu Linh Miên nhăn mặt: “Ta muốn con kia.”
Hoàng đế đẩy qua con khác: “Con này trông đắt hơn.”
“Ta chỉ muốn con kia.” Tiêu Linh Miên không ngừng làm nũng: “Hoàng huynh~.”
Hoàng đế không mảy may lay chuyển.
Tiêu Linh Miên chỉ tay vào hắn, hai má phồng lên tức giận: “Huynh chắc chắn là có người rồi! Để dành cho người ta!”
Hoàng đế: “Ừm.”
Tiêu Linh Miên chỉ thuận miệng nói bừa, không ngờ lại được xác nhận, ngẩn người, cằm suýt rơi xuống đất: “Thật sự có người rồi?”
Hoàng đế không phủ nhận, dùng đầu bút gõ nhẹ ngón tay cậu đang chỉ bậy bạ.
Tiêu Linh Miên hít sâu một hơi, im lặng lại, nghiêm túc hỏi: “Ai?”
Hoàng đế nhướng mày: “Đệ muốn trẫm sai người đưa đệ đi xa sao?”
Tiêu Linh Miên: “…”
“Ta cũng không muốn biết quá nhiều.” Tiêu Linh Miên chưa chịu từ bỏ: “Chỉ cần nói có đẹp không? Tên gì? Nhà ở đâu? Ta có quen không? Có gầy không???”
Hoàng đế đứng dậy, ra mở cửa.
Bảo vệ kỹ như thế làm gì! Không hé ra chút tin tức, có phải bảo vật tuyệt thế gì đâu! Tiêu Linh Miên thầm ghen với vị hoàng tẩu chưa từng gặp mặt kia.
Nhưng mà cũng tốt, hậu cung rốt cuộc không còn trống không nữa.
Có một người rồi, ba nghìn người nữa còn xa sao?
Tiêu Linh Miên nghiêm túc nói: “Khoan đã, ta tự đi được.” Trước khi rời đi, chợt nhớ ra một chuyện, quay lại nói với hoàng huynh: “Phải rồi, mấy ngày nay Tiết Triều thảm lắm, cứ yếu ớt nằm trên giường mãi.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Hoàng đế liền trầm xuống. Y mà thảm sao? Một người viết tấu chương đậm chất bi tình như vậy có thể thảm đến mức nào?
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Nằm trên giường suốt?”
Tiểu vương gia gật đầu: “Phải đó.”
Hoàng đế: “Rất yếu sao?”
“Ừm ừm! Thảm lắm.” Tiêu Linh Miên nhân cơ hội đề nghị: “Hoàng huynh có muốn phái người đi thăm y không?” Cậu thực lòng mong hoàng huynh và Tiết Triều hòa thuận hơn một chút, dù sao Tiết Triều cũng lớn lên cùng cậu, hồi nhỏ còn làm bạn học với cậu một thời gian.
Hoàng đế: “Không cần, da dày thịt béo.”
Quá tuyệt tình! Quả nhiên chẳng ai tuyệt tình bằng đế vương. Miên Miên ôm ngực, thấy xót xa thay cho hơn ba nghìn vị hoàng tẩu tương lai.
Sau khi tiểu Vương gia rời đi, Hoàng đế mở mảnh giấy nhàu trong tay ra, trải phẳng xem.
Trên mảnh giấy nhàu nhĩ vẽ một người nhỏ nhắn đơn sơ, nằm thẳng trên giường, bị chăn bông quấn từ đầu đến chân, chỉ lộ cái đầu, trên trán viết mấy chữ đậm: “Mỹ mạo”. Nhìn qua là biết ngay là chân dung tự họa của Tiết Triều.
Hoàng đế: “…”
Tiết Triều nằm trên giường trông ngóng hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được đồ trong cung đưa đến, trong lòng khẽ động, mở hộp tinh xảo ra nhìn, thấy bên trong gói đầy táo đỏ, đậu phộng, nhãn khô, hạt sen.
Tiết Triều: “…”