Sau Khi Hạ Triều Đừng Đi Vội

Chương 7

Trước Sau

break

“Hoàng thượng là muốn đích thân băng bó cho thần sao?” Tiết Triều được lợi còn ra vẻ khiêm nhường: “Thế này sao được, sao dám để ngài động tay, để thái y tới là được rồi…hự…”

Hoàng đế đã rắc thuốc bột lên vết thương.

“Đây là thuốc gì vậy?” Tiết Triều tiện mồm bắt chuyện với hắn.

Hoàng đế lạnh nhạt đáp: “Không biết.”

… Tiết Triều lập tức muốn rụt tay lại.

Hoàng đế đè tay y xuống, nhướng mày: “Lúc mang cái tay phế chạy khắp thiên hạ thì sao không biết sợ?”

Còn nữa, thân thể bị thương mà việc đầu tiên sau khi hồi cung là nửa đêm mò vào tẩm cung sờ mặt hắn… quả nhiên vẫn như cũ, trêu chọc không ngừng.

Không khí lặng đến mức như đông cứng lại, Tiêu Linh Vũ không nói lời nào, cẩn trọng bôi thuốc lên vết thương cho y, sợ làm y đau.

Tiết Triều nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của hắn, trong lòng khẽ động: “Linh Vũ…”

Trong Ngự Thư Phòng vọng ra một tiếng kêu thảm thiết.



Tiêu Linh Vũ: “Yên lặng.”

Tiết Triều yên lặng được một chút, nhìn hàng lông mi rủ xuống của hắn lại ngứa ngáy trong lòng, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Người khác băng bó vết thương đều sẽ hỏi han một chút, có đau hay không.”

Tiêu Linh Vũ không thèm ngẩng mắt: “Vậy ngươi đau không?”

Tiết Triều lập tức đáp: “Đau.”

Tiêu Linh Vũ lạnh nhạt: “Đáng đời.”

Đi nhớ một người trong lòng nhẫn tâm.

Tiêu Linh Vũ vô thức nới nhẹ động tác trong tay: “Vậy thế này thì sao?”

Tiết Triều ra vẻ đáng thương: “Tất nhiên là vẫn đau.”

Tiêu Linh Vũ bực mình: “Đau thì ráng chịu.”

Tiết Triều tự giác đưa tay đến bên miệng hắn.

Tiêu Linh Vũ: “…”

Tiêu Linh Vũ khẽ thổi một hơi, vừa hung dữ vừa ghét bỏ.

Tiết Triều bật cười khẽ: “Giờ thì không đau nữa.”

Tiêu Linh Vũ mặt không biểu cảm băng bó cho y, một lúc sau lại hơi nhíu mày, định quấn cho đẹp một chút.

Tiết Triều dè dặt nói: “Hoàng thượng có thể nhẹ tay một chút.”

Tiêu Linh Vũ: “…”

Tiết Triều tán thưởng: “Đúng là lực tay thế này vừa vặn…hự…”

“Im lặng.” Mặt mày Tiêu Linh Vũ u ám.

Sao lại lắm lời thế không biết?

Tiết Triều vuốt đầu hắn, từ tận đáy lòng cổ vũ: “Thật ra so với lần trước đã tiến bộ rất nhiều rồi.”

Tiêu Linh Vũ lạnh nhạt: “Ngươi có thể bị thương thêm vài lần nữa. Với lại, tay bẩn thì bỏ ra.”

Tiết Triều không kiêng dè gì mà xoa đầu hắn mấy cái.

Tiêu Linh Vũ nhịn xuống, không thèm so đo với kẻ tàn tật, một lúc sau, làm như vô ý hỏi: “Lần trước thực sự rất đau sao?”

Tiết Triều nghĩ ngợi một chút, đáp cẩn trọng: “Ban đầu thì không đau.”

“Ban đầu không đau.” Tiêu Linh Vũ nhàn nhạt nói: “Vậy sau đó ngươi có phải nói gì không nên nói?”

Tiết Triều từng nói những lời không nên nói quá nhiều, trong chốc lát không nhớ nổi hắn đang nói tới câu nào.

“Lần trước ấy.” Tiêu Linh Vũ cầm dải vải, đang nghĩ cách băng cho đẹp mắt: “Tự ngươi nhớ lại xem đã nói những gì.”

Tiết Triều vờ như không có chuyện gì mà nghiêng người ra sau, ngẩng đầu nhìn xà nhà: “Lâu như thế rồi sao còn nhớ được.”

Nhưng Hoàng đế thì nhớ.

Hắn không nói lời nào, mặt vẫn bình thản như thường.

Lần trước Tiết Triều nói, cả con người y là của hắn, mạng cũng là của hắn, vì hắn làm gì cũng nguyện.

Tiết Triều bỗng nắm lấy tay hắn.

Tiêu Linh Vũ: “…”

Ngón tay hắn khẽ động, lạnh nhạt nói: “Tiết Triều.”

Tiết Triều không buông, sắc mặt bình tĩnh: “Thần đây.”

Tiêu Linh Vũ thản nhiên: “Trẫm đang thay thuốc.”

Tiết Triều: “Không sao…hự, đau…”

Tiêu Linh Vũ mặt lạnh, nói cho có lệ: “Không cố ý.”

Tiết Triều: “…”

Tiêu Linh Vũ băng cả cánh tay y từ trong ra ngoài mấy lớp, hài lòng vỗ tay: “Xong rồi.”

Tiết Triều giơ lên cánh tay to bè trông có phần buồn cười.

“Tháng này không được ra ngoài.” Tiêu Linh Vũ dặn dò, sau đó bổ sung một câu: “Thái y dặn thế.”

Tiết Triều cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cất lời: “Hoàng thượng vì sao lại đối tốt với thần như thế?”

Tiêu Linh Vũ thuận miệng đáp: “Yêu dân như con.”

“Vậy sao?” Tiết Triều lười biếng hỏi lại.

Tiêu Linh Vũ mặt không đổi sắc: “Thì là mua chuộc lòng người.”

Tiết Triều: “Tâm thần sớm đã dâng cho Hoàng thượng rồi, hự…đau!”

Tiêu Linh Vũ mặt không đổi, làm ngươi bị thương rồi còn không biết yên lặng.

...

Tiết Triều hớn hở ôm cánh tay ra ngoài.

Trước khi vào Ngự Thư Phòng còn nguyên lành, ra khỏi đó thì tay thành ra như vậy, kẻ có mắt vừa nhìn là biết xảy ra chuyện gì.

Tiết Triều lại lại lại lại bị phạt rồi.

Bị lưu lại một mình, quả nhiên chẳng có chuyện gì hay.

Hoàng đế quả thực không ưa Tiết Triều.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc