Sau Khi Ép Anh Trai Ngủ, Tôi Bỏ Trốn

Chương 29: Có thể nói em thích anh được không?

Trước Sau

break

Thẩm Tư Ngôn cảm thấy mình chưa từng yêu đương, đoạn quan hệ với Thẩm Thời Khê căn bản không thể coi là yêu đương, hiện tại cô không biết phải làm sao để hòa hợp với Lục Thâm Tư, chỉ có thể giống như trước kia. Mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ cứ như vậy trôi qua, mỗi ngày đi từng bước, thức dậy, ăn cơm, đi ngủ và điều chỉnh bản thân thật tốt.

 

Mãi cho đến ngày cuối cùng, Lục Thâm Tư cũng không hỏi tới ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Tối nay cô phải trở về trường, khi thu dọn đồ đạc, cô nghĩ xem mình có nên mang toàn bộ đi hay không, lúc trước cô mang theo một rương đồ vật, bây giờ dường như không thể nhét hết vào một cái rương. Khoảng thời gian này cô đã mua gì thế?

 

"Em có thể để lại một số thứ." Lục Thâm Tư nói.

 

Cô ngẩng đầu lên: “Anh cảm thấy em sẽ còn tới sao?”

 

"Ừm, hẳn là có cơ hội này."

 

Cô suy nghĩ một chút, im lặng đặt một số đồ đạc về chỗ cũ, quần áo mùa hè không mang đi, trong ký túc xá vẫn còn vài món, thay giặt chắc đủ để dùng, cũng sắp hạ nhiệt độ rồi, lại nói, cô nghĩ mình nên bắt đầu mua quần áo mùa đông.

 

"Thật ra hôm đó em mới từ thủ đô về. Em đi tàu cao tốc mất ba tiếng rưỡi, từ thủ đô chật vật trở về, bởi vì..." Nói đến đây, cô dừng lại.

 

Muốn nói sao? Nếu cô nói cho Lục Thâm Tư biết về chuyện đã xảy ra giữa cô và Thẩm Thời Khê, liệu hắn có nghĩ cô...

 

“Bởi vì em bị anh trai của mình bỏ rơi, em thích anh ấy, em tưởng là, trong khoảng thời gian này anh ấy đã chấp nhận em, nhưng không ngờ tới, anh ấy lại nói với em, cuộc sống của em là một cuộc sống dơ bẩn đang mục nát trong bùn đất, bảo em đừng mang lên cho anh ấy. Vì vậy em đã rời đi, trở về nhà với tâm trạng chán nản, cảm thấy thế gian này không có gì đáng lưu luyến."

 

Cô nhìn Lục Thâm Tư nói: "Anh đã cứu em."

 

Mặc kệ là cơ duyên xảo hợp hay là cái gì khác, quả thật là Lục Thâm Tư đã cứu cô, nếu không có cuộc điện thoại đó, có lẽ cô thực sự đã không còn sống nữa.

 

Thực ra, Thẩm Tư Ngôn vẫn chưa hiểu rõ mục đích tiếp cận cô của Lục Thâm Tư, họ có thể là cùng một loại người, nhưng Lục Thâm Tư lại không giống cô, cô cần đồng loại, còn hắn dường như đang sống một mình rất tốt. Hắn học chuyên ngành tâm lý học, chẳng lẽ muốn nghiên cứu cô sao?

 

Dù mục đích là gì, cô cũng không còn quan tâm nữa, hiện tại cô không quan tâm đến mục đích hắn tiếp cận cô, trên người cô không có đồ gì tốt, lại có chút giá trị sử dụng, hẳn là bắt đầu mới, ít ra cũng có người quan tâm đến cô.

 

"Anh có cảm thấy, thích anh trai ruột của mình là chuyện đáng xấu hổ không?"

 

"Không có gì đáng xấu hổ cả, chỉ có thế nhân nghĩ vậy thôi."

 

Cô hỏi: "Vậy anh nghĩ sao?"

 

"Có người cả đời không tìm được bạn đời, có người từ lúc vừa ra đời đã tìm được, đây là may mắn, nếu như anh là anh trai em, có lẽ không cần em chủ động, anh cũng đã nghĩ cách để bẫy em ở bên cạnh anh."

 

“Thật sao?” Thẩm Tư Ngôn mỉm cười, “Vậy thì tốt.”

 

Nhất định phải tốt hơn bây giờ, chỉ có cô là người đau khổ giãy dụa, yêu đơn phương vốn là một chuyện đau khổ, nếu người kia còn mang theo những lời cấm kỵ thì sẽ càng đau đớn hơn. Cái khác có thể cùng người khác bàn tán, nói mình yêu mà không được, nhưng nếu người đó ngay từ đầu đã là người mình không thể thích, ai sẽ hiểu đây?

 

"Thẩm Tư Ngôn, khi ở cùng ann không cần phải thận trọng như vậy, em muốn nói cái gì, anh đều sẽ nghe."

 

"Chuyện gì cũng được sao?” Cô hỏi.

 

"Cái gì cũng được,” Hắn nói.

 

Thẩm Tư Ngôn nhớ kỹ, nhưng không tiếp tục nói nữa, tạm thời cô không muốn kể chuyện của mình và Thẩm Thời Khê, thực ra cũng không còn gì để nói nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cuộc sống sau này của cô ——

 

Đột nhiên cô nhìn Lục Thâm Tư bên cạnh.

 

Đó phải là hắn.

 

Giống như bỗng nhiên, Lục Thâm Tư trở thành lý do để cô sống, nhưng cô không muốn nói ra những lời này, còn chưa đến lúc nói. Cô thừa nhận rằng việc nói “chúng ta ở bên nhau đi” với hắn là rất vô trách nhiệm, tựa như xúc động nói ra khỏi miệng, cộng với việc cô nói về việc bị anh trai vứt bỏ, quả thực giống như nữ cặn bã đang cố chọc giận người yêu cũ với người yêu hiện tại.

 

Nhưng cô chỉ có thể bắt lấy hắn.

 

Giữa bọn họ không có quan hệ gì, Lục Thâm Tư không cần phải nỗ lực vì một người không hề liên quan gì đến cô, cô cũng không có lý do chính đáng nào để tìm người kể ra, nếu họ là bạn trai bạn gái thì sẽ có lý do chính đáng.

 

Hai người đi tàu điện ngầm đến gần trường học, Lục Thâm Tư nhất quyết muốn đưa cô đến ký túc xá, nhưng ký túc xá của bọn họ lại không gần, Thẩm Tư Ngôn cảm thấy không cần thiết phải đưa cô đến đó, rất lãng phí thời gian, nhưng Lục Thâm Tư vuốt vuốt tóc cô, nói với cô, thời gian giữa những người yêu nhau không lãng phí.

 

Tuy rằng cô trở về ký túc xá không tính là sớm, nhưng trong ký túc xá không có ai, Ôn Niệm Sơ chắc chắn đang ở thư viện học bài, còn hai người còn lại, xét theo thời gian thì có lẽ là đi đến nhà ăn, hoặc là họ vẫn chưa quay lại.

 

Cô gửi cho Lục Thâm Tư một tin nhắn, nói cô đã đến ký túc xá, sau đó chuẩn bị lên giường đánh một giấc, cô rất mệt mỏi, dường như bây giờ dù cô có làm gì thì cũng không ngừng tiêu hao sức lực của cô, chưa kể ngày mai còn học cả ngày, tuần sau cũng học cả tuần, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

 

Sau khi nhận được câu trả lời của Lục Thâm Tư, cô liền ngủ thiếp đi, trực tiếp đặt điện thoại ở chế độ im lặng để không bị làm phiền nữa.

 

Cho nên cô đã bỏ qua nhóm gia đình, Thẩm Thời Khê rất hiếm khi gửi nhắn tin, hỏi thăm cô trở về trường có an toàn hay không, ba mẹ đều xuất hiện trong cuộc trò chuyện, chủ đề nhanh chóng thay đổi, họ quay sang hỏi anh ở trường thế nào, đã thích ứng với cuộc sống ở thủ đô chưa, giao diện cuộc trò chuyện không ngừng kéo lên, tin nhắn kia đã chìm hẳn.

 

Thẩm Tư Ngôn chưa từng có thói quen xem lịch sử trò chuyện, Thẩm Thời Khê cũng không thích cô, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô sẽ có thói quen đánh dấu tất cả tin nhắn là đã đọc, đồng thời tắt thông báo nhắc nhở tin nhắn của nhóm gia đình.

 

“Sớm như vậy, cậu đi học sớm sao?” Thẩm Tư Ngôn đang rửa mặt, liền nhìn thấy Ôn Niệm Sơ đã xách cặp chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.

 

Cô ấy gật đầu: “Có cần tớ giữ chỗ cho cậu không?”

 

“Cần.” Thẩm Tư Ngôn nói: "Làm phiền cậu rồi, tớ mang bữa sáng cho cậu.”

 

"Ồ, tớ muốn sữa đậu nành và ngô."

 

Trước khi Thẩm Tư Ngôn rời khỏi ký túc xá, cô nhận được tin nhắn của Lục Thâm Tư, hắn nói mình đã mang bữa sáng cho cô và đang ở tầng dưới ký túc xá.

 

Cô vừa đi xuống lầu vừa trả lời tin nhắn, nói cô phải mang bữa sáng cho bạn cùng phòng, nhất định phải đi đến nhà ăn một chuyến. Nhưng khi xuống lầu, cô nhìn thấy Lục Thâm Tư đang cầm một túi đầy đồ ăn sáng.

 

"Anh sẽ không..." Mua chúng cho cả ký túc xá chứ?

 

Lục Thâm Tư đưa túi cho cô, nói: “Chia cho bạn cùng phòng đi.”

 

"Cảm ơn."

 

“Nhanh đi lên lớp đi.”

 

Khi cô quay người đi lên lầu, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Hôm nay anh không có tiết học à?”

 

"Ít hơn lớp em."

 

Thực sự đáng bị đánh.

 

Tại sao ở trường luật có nhiều lớp như vậy, từ sáng đến tối không có giờ nghỉ, cô chợt hối hận vì đã chọn luật, lúc đầu cô muốn học ngành này, nhưng khi nhìn thấy các bạn cùng lớp cấp ba đăng thời khoá biểu của lớp mình, cô đột nhiên bắt đầu ước ao một cuộc sống nhàn nhã, cuộc sống bây giờ của cô không khác gì thời trung học.

 

“Thẩm Tư Ngôn.” Hắn đột nhiên gọi cô.

 

"Em có thể nói em thích anh được không? Gạt anh cũng được."

 

Cô im lặng một lúc rồi nhìn Lục Thâm Tư nói:

 

"Em thích anh."

 

————————

 

Thẩm Tư Ngôn: Là anh đã cứu em.

 

Lục Thâm Tư: Là em cứu được chính mình, nếu em không muốn sống, không có ham muốn sống sót, em sẽ không thể đợi anh xuất hiện.

 

Thực ra, Tư Ngôn và ŧıểυ Lục xem như cứu rỗi lẫn nhau, ŧıểυ Lục cũng là người gặp mưa nên chọn tâm lý học làm chuyên ngành, hiện tại đang bung dù cho Tư Ngôn, cho nên bọn họ là những người giống nhau, nhưng ŧıểυ Lục đã ra ngoài sớm hơn.

 

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc