Cô thực sự kiệt sức, sau khi Lục Thâm Tư đưa cô vào phòng, tắm rửa xong, cô nằm trên giường nghỉ ngơi, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Vốn tưởng rằng ở một hoàn cảnh xa lạ sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ cô ngủ rất ngon, khi Thẩm Tư Ngôn tỉnh dậy, cô phát hiện một ngày đã trôi qua, bây giờ đã là một ngày mới, trong lúc này, không có ai quấy rầy cô, để cô thoải mái nghỉ ngơi, điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Lục Thâm Tư đang ngồi ở bàn ăn, bàn ăn không lớn, bữa sáng được đặt ở một vị trí khác, có lẽ là chuẩn bị cho cô.
"Ngủ ngon không?" Lục Thâm Tư hỏi.
Thẩm Tư Ngôn gật đầu, "Ngủ rất ngon."
Cô do dự một lúc rồi hỏi: “Sao hôm qua, anh không gọi tôi?”
"Chắc là em rất mệt mỏi, cho nên anh để em nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là cả ngày hôm qua em chưa ăn gì, uống chút nước đi, nếu không lát nữa dạ dày sẽ khó chịu."
“Cám ơn.” Cô cúi đầu, yên lặng húp cháo.
Thẩm Tư Ngôn không nói gì thêm, Lục Thâm Tư đã đưa cô về nhà, không cần suy nghĩ chuyện khác, sáng nay tỉnh dậy, nhìn điện thoại, cô phát hiện ba mẹ cô đã gửi cho cô vài tin nhắn, hỏi cô đi chơi với anh trai thế nào, tại sao không chụp vài bức ảnh gửi cho họ.
Anh trai?
Thẩm Thời Khê...
Cô đặt điện thoại lên bàn, không trả lời, bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy khó chịu, những lời anh nói lúc đó nghiêm túc như vậy, là thật tâm nói cho cô biết, Thẩm Thời Khê không muốn cô, bởi vì anh cho rằng cô bẩn thỉu, thế là cô bị bỏ rơi. Mọi chuyện đều là lẽ tự nhiên, sao một người như anh lại có thể để ý đến cô chứ.
Hoá ra có được thân xác không có nghĩa là có được tất cả, hóa ra thời gian ngắn ngủi có được cũng có thể lập tức mất đi, vì xét cho cùng, nó không thuộc về mình, nếu cưỡng ép cướp đoạt, đến cuối cùng cũng phải trả trở về.
tìиɧ ɖu͙© và tình yêu là tách biệt.
Uống gần hết bát cháo, dạ dày của cô đã đỡ hơn nhiều, chỉ là tâm tình không tốt lắm, dù đã nghỉ ngơi, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, khi nghĩ lại mọi chuyện xảy ra một ngày trước, cô vẫn cảm thấy không thể tin được, như thể đi qua Quỷ Môn Quan một lần, mình cũng không có cái gì tiến bộ.
Nếu luôn phải quan tâm đến khó khăn của người khác, lo lắng đến tâm trạng của người khác, ai sẽ quan tâm đến cô đây?
Cô cảm thấy mình đã rất nỗ lực để được giống như mọi người, nhưng chẳng có gì thay đổi, cô vẫn sống một mình lẻ loi trên thế gian. Vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Thâm Tư đang bóc trứng, trong phòng không có hiệu ứng ánh sáng và bóng tối, hắn chỉ ngồi đó.
“Ăn đi.” Hắn đưa quả trứng qua.
Thẩm Tư Ngôn nhận lấy, sau đó nói: “Tôi không thích lòng đỏ.”
"Bóc nó đưa cho anh."
Hắn thật sự lấy lòng đỏ, chỉ để lại lòng trắng sạch cho cô. Nhìn lòng trắng trứng trong bát, cô chợt cảm thấy muốn khóc mà không hiểu vì lý do gì.
Từ nhỏ Thẩm Tư Ngôn đã không thích ăn lòng đỏ, mỗi lần ăn trứng, cô đều phải lặng lẽ bỏ chúng ra, khi ba mẹ phát hiện sẽ mắng cô lãng phí thức ăn, sau đó ép cô phải ăn hết lòng đỏ, dù bị nghẹn cũng phải làm cho cô nuốt xuống. Cô còn có rất nhiều thói quen kỳ lạ, tỉ như ăn sủi cảo mà không ăn nhân sủi cảo, ăn bánh bao nhưng không ăn nhân thịt, khi ăn thịt thì chỉ ăn thịt nạc, thậm chí một chút thịt mỡ cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô ghét ăn cá vì cá có quá nhiều xương.....
Nhiều lắm, đếm không hết. Để cô liệt kê từng cái một có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, vẫn còn rất nhiều thói quen xấu mà cô không thể nhớ rõ.
Ba mẹ luôn trách móc cô, nói cô thích kén ăn, không hiểu chuyện như Thẩm Thời Khê, anh ăn gì cũng không kén chọn, cho gì cũng ăn, ăn rất sạch sẽ.
Nhưng cô thực sự không thích, về sau phát triển đến mức ngửi thấy mùi sẽ có cảm giác buồn nôn, nhưng mỗi lần gặp những người trên bàn ăn, cô chỉ có thể chịu đựng cơn cồn cào trong bụng, buộc mình phải ăn hết cơm trong bát. Thực ra, quá trình này rất thống khổ, nhưng cô đã quen với việc ép buộc bản thân như thế này.
"Trước kia mẹ tôi thường mắng tôi không ăn lòng đỏ trứng, nói rằng tôi nên tìm một con gà chỉ đẻ ra lòng trắng trứng." Thẩm Tư Ngôn đột nhiên nói.
Lục Thâm Tư không nói gì mà chỉ im lặng nghe cô nói.
“Tuy nhiên, con gà không được tự do lựa chọn sinh loại trứng nào, tôi không thể ép buộc nó, nhưng tôi có thể lựa chọn không ăn trứng, như vậy sẽ không lãng phí”.
“Em còn có một lựa chọn khác,” hắn nói.
Cô ngước lên, không hiểu hỏi: “Cái gì?”
"Tìm người giúp em ăn nó."
"Rất khó." Thẩm Tư Ngôn mỉm cười, "Tôi có rất nhiều thói quen kỳ lạ, người nhà đều không thể chịu được. Bọn họ cho rằng tôi cố tình gây sự, cảm thấy hoang đường, họ không thể hiểu tại sao trên đời này lại có người kén ăn như tôi. Thực ra, tôi cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ, tôi ăn cùng những người khác ở trường trung học, chỉ có tôi liều mạng gắp đồ ăn vào đĩa của mình."
“Em không kỳ lạ đâu.” Lục Thâm Tư nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói.
Như để chứng minh rằng cô không hề kỳ lạ, Lục Thâm Tư bắt đầu kể về bản thân mình: “Anh không ăn cay, không ăn hành lá, gừng và tỏi băm nhỏ, chỉ ăn vỏ sủi cảo, ghét ăn thịt mỡ, đương nhiên, anh cũng không quá thích ăn thịt lợn. Khi ăn cá chỉ ăn cá không có xương, khi nấu canh gà chỉ uống canh gà chứ không ăn thịt."
“Cho nên, em thấy đấy, không thích lòng đỏ cũng không có gì kỳ lạ.”
Thẩm Tư Ngôn chăm chú lắng nghe hắn nói, có vài điểm giống cô, cô thậm chí còn hưng phấn, muốn nói cho hắn biết, cô cũng vậy, cô cũng có thói quen như vậy. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, khuấy cháo trong bát, thực ra cũng không còn nhiều nữa, quả nhiên đồ lỏng dễ uống hơn, ban đầu cô tưởng mình không có cảm giác thèm ăn, nhưng không nghĩ tới đã ăn hết một nửa bát.
Cô giúp Lục Thâm Tư dọn bàn, sau đó ngồi trên sô pha, nhìn hắn im lặng bật TV lên, hỏi cô muốn xem gì. Thẩm Tư Ngôn không có minh tinh đặc biệt yêu thích, cô cũng không có hứng thú với phim truyền hình nên cứ để hắn quyết định.
Cả hai đều không có ý định xem TV, mắt họ rõ ràng tập trung vào đó nhưng suy nghĩ lại không đặt ở đó.
Thẩm Tư Ngôn không muốn nhìn vào điện thoại của mình, như thể bằng cách này, cô có thể cách ly bản thân với thế giới, không cần phải đối mặt với cái gọi là thế giới thực nữa, để cô trốn thoát một lúc, chỉ trong chốc lát, hãy để cô yên tĩnh.
Vết thương trên cổ vẫn còn hơi đau, nhưng vết thương lành rất nhanh, sáng nay khi thay băng, cô thấy mình đã đỡ hơn nhiều. Khả năng chữa lành của con người khá tốt, ước chừng lúc đến trường vết thương sẽ đóng vảy, không cần dùng gạc quấn lại, chỉ cần kiếm cớ là lừa được thôi, dù sao cũng không có người nào chân tâm thật ý đến hỏi.
Chỉ là Lục Thâm Tư...
Lúc đó gọi cho cô thực sự quá mức trùng hợp, nhưng cô không nghĩ ra điều gì có thể khiến hắn biết trước cô sẽ tự tử, nên cô chỉ có thể cho rằng mọi chuyện là trùng hợp.
“Tại sao lúc đó anh lại nghĩ đến việc gọi cho tôi?”
Lục Thâm Tư quay đầu nhìn cô, "Anh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, không nghĩ ra được nguyên nhân, cứ cảm thấy có chuyện xảy ra với em."
"Có phải là huyền học không?"
"Em cảm thấy đây là khoa học sao?" Lục Thâm Tư hỏi.
"Lục Thâm Tư, chúng ta ở bên nhau đi."
"Được."