Sau một ngày học, Thẩm Tư Ngôn mệt mỏi, chỉ muốn bò về ký túc xá, cũng không có tâm trạng xuống nhà ăn ăn cơm, muốn mò cá nghỉ ngơi một lúc, nhưng Ôn Niệm Sơ bên cạnh không đồng ý, khi cô ấy lấy điện thoại ra, tay liền chụp ảnh, nhắc nhở cô chú ý nghe giảng.
Tại sao cô lại có một người bạn cùng phòng chăm chỉ học hành như vậy, cô còn tưởng rằng ở đại học có thể buông lỏng một chút, nhưng ai ngờ cô lại phải học hành chăm chỉ, đại học và cấp ba có gì khác nhau?
Nhưng có lẽ cũng có cái lợi, cuối năm sẽ không cần hoảng loạn như vậy, cô cất đồ đạc vào ký túc xá rồi gục xuống bàn nghỉ ngơi một lát, dù sao thời điểm này đến nhà ăn cũng rất đông đúc, không bằng đợi một lát nữa.
Mở danh sách tin nhắn, nửa giờ trước Lục Thâm Tư hỏi cô có muốn cùng nhau ăn cơm không, cô nghĩ nghĩ liền từ chối hắn, cô ăn không ngon miệng, tốt nhất không nên đi. Sau buổi học hôm nay, đoán chừng cô đã giảm được vài cân, cô nhéo nhéo mỡ bụng, vốn dĩ không có nhiều nhưng bây giờ lại càng ít.
"Ngôn Ngôn, bọn tớ định đi đến nhà ăn, cậu có muốn đi cùng không?” Ôn Lam hỏi.
Thẩm Tư Ngôn lắc đầu: "Tớ mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lát.”
"Vậy bọn tớ mang lên cho cậu, cậu muốn ăn gì nào?" Ôn Lam lại hỏi.
“... Bánh nướng đi, thêm xúc xích giăm bông.”
"Được."
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình cô, yên tĩnh đến lạ thường, cuộc sống bận rộn cũng khá tốt, cô không còn sức lực để suy nghĩ chuyện khác nữa, vết thương trên cổ gần như đã lành lại, bởi vì cô đã xử lý rất tốt, khả năng cao là sẽ không để lại sẹo, chuyện này coi như đã xong.
Thẩm Tư Ngôn sờ cổ mình, không biết lúc cô cắt đang có tâm tình như thế nào, cô mơ hồ nhớ lại, lúc đó cô đang tuyệt vọng, cảm thấy trên đời không có gì đáng lưu luyến, cho nên sống hay chết cũng không quan trọng, không có ai quan tâm, thậm chí cô cũng không quan tâm.
"Không có ai quan tâm." Thẩm Tư Ngôn bắt đầu lẩm bẩm với chính mình.
"Có."
"Ai?"
"Lục Thâm Tư."
Cô ngẩng đầu: "Phải, có người quan tâm, ít nhất là anh ấy quan tâm."
Lục Thâm Tư quan tâm, cô cầm điện thoại lên thì thấy Lục Thâm Tư đã trả lời tin nhắn của cô, hỏi cô hôm nay cảm thấy thế nào, nhưng cô không trả lời lại.
Thẩm Tư Ngôn: Em đã nhờ bạn cùng phòng mang đồ ăn lên cho em, hôm nay chúng ta sẽ không ăn cùng nhau.
Cô đang giải thích lời từ chối ở trên của mình, nếu không hắn cảm thấy cô không muốn đi ăn cùng hắn thì sao. Thẩm Tư Ngôn suy nghĩ một chút, tuần sau cô không có nhiều thời gian, hầu như ngày nào cũng kín lớp, có lẽ cuối tuần có thể cùng hắn đi chơi.
Có vẻ như các cặp đôi nên đi chơi cùng nhau, nếu không bao giờ có thời gian dành cho hắn thì sẽ có cảm giác như cô đang giả yêu đương. Trường học rất lớn, nếu không hẹn gặp mặt, đi dạo một vòng trong khuôn viên trường cũng có thể không gặp nhau, không khác gì yêu xa, Thẩm Tư Ngôn cô muốn có một tình yêu tốt đẹp.
Ngay cả khi tình cảm bắt đầu một cách bốc đồng, cũng cần được xem xét nghiêm túc.
Vì thế cô chọn cách gọi hắn: “Anh ăn cơm chưa?”
"Ừm, anh vừa ăn xong, định về ký túc xá."
“Chiều nay anh không có tiết phải không?” Thẩm Tư Ngôn hỏi.
Lục Thâm Tư cười nói: “Có một tiết.”
"Thật tuyệt, khoa Luật có nhiều tiết đến mức em cảm thấy ngạt thở. Lúc chọn học khoa Luật thật sự có chút nghĩ quẩn, sớm biết vậy em đã chuyển sang một chuyên ngành nhàn nhã hơn."
Hai người trò chuyện về những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô chợt cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt lên rất nhiều, cuối cùng cô cũng có người để tâm sự những chuyện mà trước đây cô không có nơi nào để nói, cô không còn cô đơn nữa, cô đã có Lục Thâm Tư.
Vì vậy, Thẩm Tư Ngôn đã cùng hắn chia sẻ rất nhiều chuyện, hôm nay trong lớp giáo viên nói đến những trường hợp thú vị gì, hay là trình độ của nhà ăn nào đã tiến bộ hơn một chút, hay thậm chí khi nhìn thấy một chú mèo con dễ thương trên đường, hắn cũng chụp một bức ảnh rồi gửi cho cô, cô thích nói một số điều kỳ lạ, mặc kệ Lục Thâm Tư có hiểu hay không, cô sẽ gửi một loạt lời cho hắn.
May mắn thay, hắn không ghét điều đó, mỗi khi nhìn thấy tin nhắn sẽ trả lời cô, đôi khi hắn cũng đưa ra những câu hỏi cho cô, sau đó hai người lại bắt đầu một vòng thảo luận mới.
Ở trường Luật có nhiều tiết học đến nỗi Thẩm Tư Ngôn khó có thể tìm được thời gian rảnh rỗi để dành cho hắn, cô chỉ có thể trò chuyện với hắn trên mạng, tuy học cùng trường nhưng cuối cùng họ lại giống như đang yêu nhau xa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, vốn dĩ Thẩm Tư Ngôn không có khẩu vị gì, bây giờ lại càng không muốn ăn, hơn nữa, vào một ngày lạnh giá, nếu tiết đầu tiên buổi sáng không có lớp, cô sẽ không rời giường, thà ngủ trong chăn một lúc.
Giữa kỳ có mấy tiết học kết thúc, các cô có thêm hai ngày không cần dậy sớm, cô thích nằm trên giường ngủ một lúc, thậm chí còn đưa thẻ của mình cho Lục Thâm Tư, nhờ anh giúp quẹt thẻ, sau đó tiếp tục an tâm ngủ tiếp. Đây là cách dùng bạn trai chính xác sao? Cô vẫn có chút vui vẻ.
Trong những ngày bận rộn không cần phải suy nghĩ nhiều, cô bất tri bất giác nhận ra bây giờ đã là giữa tháng 11, hình như đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng cô đi chơi với Lục Thâm Tư, Thẩm Tư Ngôn cảm thấy có chút có lỗi, vì vậy cô tận dụng một ngày cuối tuần không có tiết học, cuộc họp hay hoạt động tình nguyện nào để vui vẻ hẹn gặp Lục Thâm Tư.
Lúc này hình như chỉ có thể đi bộ ngắm lá phong, không biết lá phong đã rụng hết chưa, mấy hôm trước trời mưa, nhỡ lá rụng hết thì sao.
Tin nhắn gửi cho Lục Thâm Tư nhận được hồi âm rất nhanh: "Được, mười giờ sáng mai gặp."
Cô vui vẻ đặt điện thoại xuống chuẩn bị tắm rửa, đang suy nghĩ xem ngày mai có nên trang điểm hay không, sau đó mặc quần áo đẹp để gặp hắn, mấy hôm trước cô đi dự sự kiện đã mua một chiếc váy rất đẹp, nếu không mặc váy đi gặp hắn đi?
Nhìn thấy cô xoắn xuýt trước tủ quần áo, Ôn Lam hỏi: "Ngôn Ngôn, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Ôn Niệm Sơ mạnh dạn suy đoán: “Chắc ngày mai hẹn hò, đang phân vân không biết nên mặc gì.”
Sau đó Thẩm Tư Ngôn khẽ gật đầu.
Ôn Lam vừa nghe thấy lời này liền không còn buồn ngủ nữa, lập tức chạy đến tủ quần áo cho cô một lời khuyên, mấy ngày trước Thẩm Tư Ngôn mua một chiếc váy, lập tức bị lấy ra kết hợp với một chiếc áo nỉ mềm mại, thêm cả áo khoác, Ôn Lam không khỏi giơ ngón tay cái lên, sau đó ôm cô vào trong ngực.
"A —— thật là một cô gái đáng yêu mềm mại, chính là muốn bị tớ xoa xoa!" Ôn Lam quả thực không thể buông xuống.
Thẩm Tư Ngôn thường mặc quần áo rộng rãi, đồ khiến cô cảm thấy thoải mái, cô hiếm khi mặc váy, rất trung tính, nhưng bây giờ khi mặc váy vào, cô ấy lại có cảm giác muốn đưa một cô gái dễ thương như vậy về nhà.
“Ngày mai tớ sẽ dậy sớm tết tóc cho cậu!” Ôn Lam lập tức gật đầu, “Như vậy càng đáng yêu hơn!”
Thẩm Tư Ngôn kinh ngạc: "Cũng không cần...”
“Sao lại khách khí với tớ thế?” Ôn Lam vỗ vai cô, lực có hơi lớn, cô ho một tiếng.
Sau đó cô ấy ôm Thẩm Tư Ngôn, bắt đầu sờ nắn chỗ này chỗ kia: "Ai nha, cô gái đáng yêu như vậy, thật muốn đưa về nhà mà. Nếu bạn trai cậu đối xử tệ với cậu thì đến tìm tớ, tớ sẽ cho hắn một trận trước!"
Cô do dự một chút rồi nói: "Nhưng anh ấy cao 186..."
Sau đó Ôn Lam bỗng nhiên co rúm người lại: "Vậy thì thôi, vẫn là quên đi..."
Mọi người trong ký túc xá đều bật cười, Thẩm Tư Ngôn nắm vuốt góc áo của mình, cô không biết Lục Thâm Tư có thích hay không, nhưng cô hy vọng hắn sẽ thích.