Thất công chúa lạnh mặt “Đám nô tài lớn mật kia, đó là Cửu công chúa, là chủ tử của các ngươi, muội ấy nhỏ như vậy mà các ngươi dám để muội ấy rời khỏi cung một mình? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì các ngươi có chịu trách nhiệm được không?”
Ngày thường Thất công chúa khá khoan dung trong chuyện đối nhân xử thế, dù nghĩ thế nào thì các cung nữ cũng không tưởng tượng được cảnh nàng ấy nổi giận chỉ vì một Cửu công chúa không được sủng ái, sờ tới mức lần lượt quỳ rạp xuống đất, dập đầu nhận sai liên tục.
Bát công chúa giữ chặt cánh tay Thất công chúa, trầm giọng nói “Thất tỷ, bây giờ đi tìm tiểu Cửu quan trọng hơn, đợi xong việc rồi lại phạt bọn họ cũng không muộn mà.”
“Quỳ ở đây hết đi, quỳ tới khi bổn cung về thì mới được đứng lên.” Thất cô như chúa lạnh lùng thả lại một câu rồi đi theo Bát công chúa ra ngoài.
Bọn họ nhanh chân đi về phía Diệu Vân Hiên.
Bên này, Quý Cẩn Du vừa về tới Diệu Vân Hiên đã thấy Như tần đang ngồi trên ghế nhỏ cạnh cửa sổ, trong tay là một bức thêu còn dang dở, nàng kêu lên một tiếng “Mẫu phi, Du Du về rồi ạ!”
Nghe tiếng con gái, Như tần đứng dậy ngay, vừa nhìn gương mặt đỏ bừng vì nóng của con thì vô cùng đau lòng, đi tới đón con, bà ôm nàng lên ngay, thấy sau lưng nàng không có người hầu nào đi theo thì nhỏ giọng hỏi, “Sao mà nóng đến thế này rồi? Cung nữ đưa con về đâu, sao không vào đây?”
Quý Cẩn Du đưa bàn tay nhỏ xíu của mình lên, vuốt lại tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp qua một bên “Các tỷ tỷ bận ạ, nên Du Du tự về đây.”
Như tần xác nhận thêm một lần nữa “Chỉ có mình Du Du về đây, cung nữ không đưa con về sao?”
Hoàng cung quá rộng lớn, Quý Cẩn Du dạo một vòng lớn như thế, trời lại còn nóng nực thế này, đầu nàng giờ cũng hơi choáng váng, cho nên Quý Cẩn Du tựa đầu vào vai Như tần, ủ rũ héo úa như cọng cỏ cháy, lắc lắc cái đầu nhỏ “Du Du không cho đưa về ạ.”
Ý cười trên mặt Như Tần tắt ngúm, bà cũng chẳng trông chờ Thất công chúa và Bát công chúa thân phận tôn quý đó tự mình đưa Du Du về đây, nhưng ít nhiều gì cũng phải phái một vài cung nữ đưa về chứ.