Hoàng Quý Phi nhìn hai vị công chúa từ lúc bước vào cửa đến bây giờ cứ kỳ kỳ quái quái, đầu tiên là thay phiên nhau làm người câm, nhưng mà chuyện này thì thôi bỏ quả đi, thế mà giờ, cả hai đứa nó đều ôm tay nhe răng trợn mắt, chẳng có chút dáng vẻ nào của công chúa hoàng tộc cả.
Bà ấy nhăn mặt, mắng cả hai người, “Hai người các con đang làm gì đây hả? Sắp tới tuổi thành thân rồi mà còn chưa trưởng thành lên được chút nào hết!”
Hoàng Hậu và Hoàng Quý Phi là bạn thân chốn khuê phòng từ trước cả khi gả chồng, sau khi cùng nhau vào cung vẫn luôn nâng đỡ và giúp đối phương nhiều việc, từ một vị phi tử chẳng chút tiếng tăm nào mà chém giết tới tận vị trí cao nhất trong hậu cung, một người thành Hoàng Hậu, một người trở thành Hoàng Quý Phi có quyền lực và sủng ái chẳng thua kém Hoàng Hậu, bao nhiêu năm rồi, hai người vẫn luôn phối hợp với nhau xử lý chuyện hậu cung, quan hệ giữa họ có thể xem như tỷ muội ruột thịt, cùng sống cùng chết.
Đối với con của người kia, họ đều đối đãi y hệt với con ruột của mình.
Đặc biệt là đối với Thất công chúa và Bát công chúa đã luôn như hình với bóng từ lúc mới chập chững tập đi, Hoàng Hậu và Hoàng Quý Phi luôn nuông chiều các nàng ấy, từ bé đến lớn chưa bao giờ chịu chút ấm ức nào.
Cho nên, một lời mắng không đau không ngứa như thế này của Hoàng Quý Phi, đối với hai vị công chúa nhỏ này thì, các nàng ấy cũng chẳng mấy để tâm.
Hai nàng ấy liếc nhìn nhau, đồng loạt rời khỏi phòng của Hoàng Quý Phi.
Hoàng Quý Phi tức giận đập bàn “Hai cái đứa coi trời bằng vung kia, bổn cung còn chưa nói xong đâu đấy!”
“Mẫu phi, chúng con đi đón tiểu Cửu đã, sẽ quay về nhanh ạ.” Bát công chúa để lại một câu, túm lấy Thất công chúa chạy mất dạng.
“Tiểu Cửu nào cơ?” Hoàng Quý Phi nghi ngờ, liếc nhìn cung nữ bên cạnh mình.
Cung nữ đáp, “Hẳn là Cửu công chúa ở Diệu Vân Hiên do Như Tần sinh ra.”
Thất công chúa và Bát công chúa vội vội vàng vàng trở về Minh Châu Cung để đón tiểu Cửu, lại phát hiện nàng đã đi rồi, hơn nữa còn đi một mình.