Du Du mới có ba tuổi, vẫn là cái tuổi ham ăn ham ngủ, sáng sớm tinh mơ đã bị Thất công chúa và Bát công chúa đánh thức từ trong ổ chăn, nói là mang con bé đi chơi, đến một cung nữ cũng không cho đưa theo, cứ thế mang con bé đi mất.
Lúc ấy bà thực sự đã rất vui vẻ, vốn nghĩ rằng nếu Du Du may mắn được Thất công chúa và Bát công chúa yêu thích, vậy đợi sau này Du Du lớn lên, các nàng ấy cũng sẽ giúp con bé quan tâm chút chuyện chung thân đại sự, con bé sẽ không đến nỗi như mấy vị công chúa không được sủng ái khác, chỉ đành tuỳ tiện gả cho một vị quan nhỏ nào đó.
Kết quả thì sao, các nàng ấy để đứa bé mới nhỏ xíu thế này đi cả ngày, bắt một đứa trẻ tự đi một quãng đường thật xa dưới thời tiết nắng nóng thế này mới về đến cung.
Thế này không phải đang làm khó con gái bà sao, đúng là khinh người quá đáng mà.
Như tần vừa đau lòng cho con vừa tức giận, lại càng hận bản thân vô dụng, không thể tranh giành được một phi vị cao quý, nước mắt bà nhanh chóng tràn ra. Như tần nhanh chóng ôm con vào phòng, rồi bảo các cung nữ mang nước mát và chè đậu xanh ra.
Bà ôm con trong tay, dùng một chiếc khăn ướt lau mặt, lau tay cho con, sau đó lại đút từng muỗng từng muỗng chè đậu xanh vừa mới làm sáng nay, cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn của Quý Cẩn Du cũng không còn đỏ bừng lên nữa.
Thấy đôi mắt Như tần vẫn đỏ hồng, biểu tình lại giống như đang tức giận, Quý Cẩn Du nghỉ ngơi nãy giờ mới tỉnh người ra, cũng hiểu rõ sao bà lại có biểu cảm này, nàng đành giơ tay lên, vuốt ve gương mặt mẫu thân, “Mẫu phi, lúc Du Du đi khỏi các tỷ tỷ cũng không biết, vì các tỷ tỷ đang bận việc ạ.”
Hai người họ đều chẳng sống được lâu, Quý Cẩn Du không hy vọng mẫu thân xinh đẹp, thiện lương, dịu dàng lại còn tốt bụng như Như tần sẽ vì nàng mà cãi nhau, làm to chuyện với người khác.