Vì thời tiết quá nóng, Thẩm Nam Sơ chỉ mặc váy ngủ rất mỏng, Diệp Đồng ném đồ vật kia tới, ngoài chùm chìa khóa ra, còn treo đầy các loại đồ trang sức bằng kim loại, lực đập rất mạnh.
Nặng nề đập lên người cô, giống như xương cốt đều muốn vỡ vụn.
Thẩm Nam Sơ đau đến mức khom lưng, vịn cánh cửa hồi lâu không đứng thẳng dậy được.
"Nam Sơ..." Diệp Đồng say rượu nên phản ứng chậm chạp, dang hai tay bổ nhào lên người cô, mơ màng nói một câu: "Mình muốn nôn..."
Mùi rượu nồng nặc khiến Thẩm Nam Sơ càng thêm khó chịu.
Thẩm Nam Sơ cố nén đau nhức, khập khiễng đỡ cô ấy vào nhà.
Đi chưa được hai bước, Diệp Đồng đột nhiên há miệng, nôn ọe một trận.
Các loại thức ăn thừa sau khi tiêu hóa lại cùng chất lỏng sền sệt trào ra, ban ngày vừa mới cẩn thận dọn dẹp phòng khách giờ đã lại bừa bộn, ngay cả chân Thẩm Nam Sơ cũng không tránh khỏi.
Khắp phòng đều là mùi cồn và chất nôn, khiến người ta khó chịu.
Thẩm Nam Sơ nhắm mắt, vừa vỗ lưng Diệp Đồng vừa cúi xuống nhẹ giọng hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
Diệp Đồng nôn ra một đống, căn bản không buồn trả lời, chờ nôn xong mới lảo đảo ngã xuống ghế sô pha.
Mặt cô ấy úp xuống, làm chăn của Thẩm Nam Sơ cũng xộc xệch.
Thẩm Nam Sơ nhìn bóng dáng cô ấy ngã xuống bèn thở dài một hơi, vào bếp rót cốc nước nóng đi ra, sau khi cho Diệp Đồng uống xong lại đứng dậy đi dọn dẹp đống bừa bộn trên sàn nhà.
Cô bận rộn gần hai tiếng, mới dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn của Diệp Đồng ở phòng khách.
Đi đến ghế sô pha, cô vỗ vỗ vai Diệp Đồng: "Diệp Đồng, cậu đi tắm rửa trước đi."
Diệp Đồng không có phản ứng gì, Thẩm Nam Sơ im lặng một lát, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy: "Cậu toàn mùi rượu thế này, muốn ngày mai Lục Thời Nghiên trở về ngửi thấy sao?"
Lời này vừa nói ra, khiến cơ thể Diệp Đồng vừa rồi còn say bí tỉ không chịu nhúc nhích bỗng cứng đờ, hiển nhiên cô ấy đã tỉnh táo hơn phân nửa.
Dù Lục Thời Nghiên đã rời khỏi nhà họ Lục, nhưng anh vẫn xuất thân từ một gia đình quyền quý. Một người như anh chắc chắn không thể dễ dàng thay đổi tiêu chuẩn về phụ nữ.
Diệp Đồng biết vậy, nên trước mặt anh vẫn luôn giả vờ ngoan hiền.
Lục Thời Nghiên có thể chấp nhận tính cách hơi trẻ con của cô ấy, tính cách cầu tiến một chút, nhưng nếu để cho anh phát hiện thật ra cô ấy là một kẻ nghiện rượu, anh chắc chắn sẽ không thích.
Huống chi, gần đây quan hệ của bọn họ còn có chút căng thẳng.
Nghĩ đến mối quan hệ phức tạp này, Diệp Đồng dù có buồn ngủ và mệt mỏi cũng phải bò dậy.
Cũng may vừa mới ngủ một giấc, đã không còn say đến mức không biết gì nữa.
Cô ấy chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn Thẩm Nam Sơ.
Thẩm Nam Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng tắm, trên đường còn ân cần dặn dò: "Quần áo đã để trong phòng tắm cho cậu rồi, nhớ đánh răng..."
Chờ Diệp Đồng vào phòng tắm, cô đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, vị trí vừa rồi bị chìa khóa đập trúng, cảm thấy rất đau.
Thử dùng ngón tay ấn vào, một trận đau đớn truyền đến, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Diệp Đồng rửa mặt xong, người đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Vừa ra đã thấy Thẩm Nam Sơ ngồi trên ghế ôm đùi cau mày.
Cô ấy nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng tiến lên hỏi: "Nam Sơ, cậu không sao chứ?"
Diệp Đồng chỉ say rượu, chứ không mất trí nhớ, vừa rồi làm gì, cô ấy nhớ rõ ràng.
"Mình không sao, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi." Thẩm Nam Sơ ngẩng đầu, nở nụ cười với cô ấy.
Cho dù cô cố gắng chịu đựng, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, nụ cười cũng lộ ra rất gượng gạo.
Diệp Đồng có chút áy náy: "Xin lỗi, Nam Sơ, vừa rồi mình không chú ý..."
"Không sao, chuyện nhỏ thôi, mau đi ngủ đi."
Diệp Đồng cũng thật sự mệt mỏi, nghe cô nói vậy cũng chỉ đành thôi, trở về phòng đóng cửa đi ngủ.
Thẩm Nam Sơ lại ngồi thêm một lúc, mới đứng dậy dọn dẹp sô pha bị Diệp Đồng làm bẩn, sửa sang lại phòng. Cô đem chăn bẩn cùng quần áo Diệp Đồng ném vào máy giặt.
Chờ thu dọn xong mọi thứ, bên ngoài trời cũng đã sáng.
Cô nhìn căn nhà nhỏ đã khôi phục như ban đầu, cuối cùng cũng an tâm nằm trở lại ghế sô pha.