Diệp Đồng chơi đến tận khuya, mới say khướt từ bên ngoài trở về.
Kế hoạch ban đầu của cô ấy là phải về sớm hơn một chút, nhưng vì Lục Thời Nghiên gọi cuộc điện thoại kia, nói buổi tối anh đi ca đêm, cô ấy liền không chịu nổi nữa, lại nán lại thêm chút nữa, một chút liền kéo đến tận khuya.
Trước khi gặp được Lục Thời Nghiên, Diệp Đồng cũng rất thích chơi, uống rượu là chuyện thường ngày của cô ấy, bạn trai nhiều đến mức không đếm xuể.
Vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục sống phóng túng như vậy, không ngờ lại gặp phải Lục Thời Nghiên.
Lục Thời Nghiên là kiểu đàn ông vừa nhìn thấy đã khiến người ta không dời mắt được.
Không chỉ vì ngoại hình ưu tú của anh, mà phần nhiều là khí chất đặc biệt trên người anh.
Phong thái nho nhã, vẻ ngoài điềm tĩnh, mặc kệ đối mặt với bất cứ chuyện gì, anh cũng chưa từng biểu lộ ra cảm xúc tiêu cực hay thiếu kiên nhẫn ở trước mặt người khác, ăn nói luôn chậm rãi như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất và thái độ đều được khắc sâu trong xương cốt.
So với những bạn trai trước đó của cô ấy, Lục Thời Nghiên quả thực là một luồng gió mới.
Anh quá đặc biệt, quá trong sạch, phảng phất như vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, khiến cho cô ấy không nhịn được muốn đuổi theo, muốn có được.
Diệp Đồng từ bỏ kiểu trang điểm yêu thích của mình, ở trước mặt anh, cô ấy luôn giả vờ một bộ dạng ngây thơ, giống như những sinh viên mới ra trường, ngay cả phấn mắt cũng chỉ dùng màu hồng đào.
Vốn chỉ muốn đổi khẩu vị chơi với anh một chút, nhưng tiếp xúc một khoảng thời gian, Diệp Đồng phát hiện cô ấy dường như là nhặt được kho báu.
Rõ ràng khí chất và phẩm chất của Lục Thời Nghiên không phải người bình thường có thể có được, kiến thức và tầm nhìn của anh, chỉ có người từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục đỉnh cao mới có thể có được.
Diệp Đồng tốn không ít công sức, cuối cùng nhờ người điều tra được lai lịch của anh.
Quả nhiên là con trai độc nhất của Lục Chấn Xuyên, cậu ấm của tập đoàn Lục thị.
Chỉ là bởi vì học y mà mâu thuẫn với gia đình, từ thời đại học Lục Thời Nghiên đã bắt đầu rời khỏi nhà họ Lục, sống tự lập.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Diệp Đồng - ŧıểυ thư được nuông chiều từ nhỏ đã nguyện ý cùng anh sống ở trong căn nhà điều kiện tồi tàn này.
Bây giờ Lục Thời Nghiên là bác sĩ nghèo thì sao?
Dù sao cũng là con trai độc nhất, nhà họ Lục không thể để anh ở bên ngoài cả đời được, sớm muộn gì anh cũng có ngày về nhà họ Lục.
Đến lúc đó, cô ấy sẽ là bạn gái của thiếu gia tập đoàn Lục thị...
À không, cô ấy còn trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Lục thị, từ đó sẽ đổi đời.
Bởi vậy mặc kệ ở trong thành phố khó chịu bao nhiêu, mỗi lần Diệp Đồng nghĩ đến điều đó, liền cảm thấy mọi thứ đều đáng để chịu đựng.
Nhưng bản tính ham chơi sao có thể kìm nén được?
Diệp Đồng luôn thừa dịp anh bận rộn công việc, lén lút chạy tới quán bar uống rượu, bởi vậy vừa rồi lúc Lục Thời Nghiên gọi điện thoại tới, cô ấy mới nói dối theo lời anh.
Diệp Đồng tưởng rằng Thẩm Nam Sơ giúp cô ấy che giấu nên mới bịa cớ, không ngờ rằng, Thẩm Nam Sơ thật ra là đang mượn cô ấy làm lá chắn cho mình.
Diệp Đồng vừa trở về, Thẩm Nam Sơ liền tỉnh.
Hay nói đúng hơn, cô căn bản không ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, trong căn phòng tối đen tất cả đều là tiếng thở dốc của người đàn ông, từng tiếng động như vẫn văng vẳng bên tai.
Dưới thân còn lưu lại cảm giác căng trướng mãnh liệt, thậm chí cảm giác tê dại kia chưa hoàn toàn biến mất, dường như vật to lớn của Lục Thời Nghiên vẫn đang nằm trong cơ thể cô.
Mí mắt Thẩm Nam Sơ động đậy, cuối cùng vẫn không nhịn được xoay người, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ.
Ban đầu rất nhẹ, như chỉ là tiếng va chạm của chìa khóa, tiếng chuông vang lên.
Sau đó là tiếng kim loại va chạm trên cửa gỗ, tiếng cọ xát, âm thanh từ chậm đến nhanh, dần dần mất kiên nhẫn.
Có lẽ là có người đang cầm chìa khóa mở cửa, nhưng chìa khóa lại mãi không cắm được vào ổ khóa, trượt qua một chút, dần dần khiến người đó mất hết kiên nhẫn.
"Chết tiệt... Làm cái gì vậy?... Sao không cắm vào được?!" Giọng nói bực bội tức giận của người phụ nữ truyền từ ngoài cửa vào, sau đó chính là tiếng vang thật lớn do chìa khóa nện vào trên cửa.
Tiếng đập cửa ầm ầm trong đêm khuya đặc biệt đáng sợ.
Thẩm Nam Sơ nghe thấy giọng nói của Diệp Đồng, xoay người ngồi dậy từ ghế sô pha.
Tòa nhà này cách âm không tốt lắm, Diệp Đồng mà tiếp tục đập cửa như này, hàng xóm nhất định sẽ phàn nàn.
Thẩm Nam Sơ không buồn đi dép, bật đèn phòng khách, chạy tới mở cửa cho cô ấy.
Không ngờ vừa mở cửa ra, một chuỗi chìa khóa lớn từ bên ngoài bay vào, đập mạnh vào xương đùi cô...