Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm (H)

Chương 22: Lời nói dối 

Trước Sau

break

Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng không có người nghe, cho đến khi tự động tắt máy.

Lục Thời Nghiên nhíu mày, lại gọi lại, lần này vẫn đổ chuông rất lâu, nhưng trước khi tắt máy, cuối cùng cũng được nhận.

Không biết  bây giờ Diệp Đồng đang ở nơi nào, nhưng xung quanh lại cực kỳ ồn ào, tiếng cười nói nam nữ rất chói tai, còn mơ hồ có thể nghe được nhạc rock vô cùng ầm ĩ.

"A lô." Giọng Diệp Đồng truyền từ trong điện thoại tới, giọng nói lạnh lùng cứng rắn, nghe còn mang theo chút oán khí mơ hồ, hoàn toàn không còn mềm mại như lúc vừa rồi ở trên giường.

Giọng điệu này, Lục Thời Nghiên kỳ thực rất quen thuộc, đây là giọng điệu thường ngày sau khi cãi nhau Diệp Đồng sẽ dùng, chỉ là bây giờ nghe, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ quái.

Lông mày anh nhíu càng chặt, không rõ vì sao cô ấy lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh.

Không phải bọn họ vừa mới làm lành rồi sao? Hay là nói, cô ấy bởi vì hành vi vừa rồi của anh mà tức giận?

Nghĩ đến khả năng này, người đàn ông đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, giọng điệu ôn hòa hỏi cô ấy: "Em đi đâu rồi? Bạn thân của em nói em ra ngoài ăn cơm rồi?"

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, Diệp Đồng nhìn vũ trường náo nhiệt nơi xa, hắng giọng một cái, giọng điệu rốt cuộc không còn gay gắt như vậy: "Ừ, đúng vậy, em quá đói rồi, ra ngoài tìm chút đồ ăn."

Lục Thời Nghiên nghe ra giọng nói khàn khàn của cô, cuối cùng lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, anh nhìn Thẩm Nam Sơ vẫn đứng tại chỗ, cầm điện thoại di động vào phòng.

"Ăn xong thì trở về, đừng đi dạo bên ngoài quá lâu."

Giọng điệu anh so với ngày xưa còn dịu dàng hơn khiến Diệp Đồng bên kia điện thoại cũng ngẩn người, nhưng cô ấy không nghĩ nhiều.

Dù sao có qua có lại mới toại lòng nhau, giọng điệu anh tốt, lại chủ động gọi điện thoại tới, Diệp Đồng liền coi là Lục Thời Nghiên đang chủ động làm hòa, huống chi cô ấy cũng không muốn để anh biết bây giờ cô ấy đang làm gì, giọng điệu tự nhiên cũng mềm đi rất nhiều: "Ừ, em ăn xong sẽ trở về."

"Đêm nay anh làm ca đêm, ngày mai sẽ về sớm một chút, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, biết không?" Nghe được câu trả lời của cô ấy, Lục Thời Nghiên yên tâm, cẩn thận dặn dò hai câu, liền tắt điện thoại.

Anh mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Nam Sơ ngồi xổm bên cạnh vali không biết đang làm gì.

"Cô… Ăn cơm tối chưa?" Lục Thời Nghiên nhìn bóng lưng gầy gò của cô, do dự một lát, vẫn mở miệng.

Thẩm Nam Sơ giống như bị giật mình đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ kinh ngạc và hoảng sợ vừa rồi.

Lục Thời Nghiên cảm thấy cô dường như quá dễ bị giật mình.

"Cái này..." Anh chậm giọng, nâng túi xách trong tay lên, đưa tới trước: "Vốn là mua cho Diệp Đồng, cô muốn ăn không?"

Thẩm Nam Sơ vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi đã ăn rồi."

Nhưng mà, cô vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bụng sôi vô cùng xấu hổ.

Âm thanh đó kéo dài vài giây.

Không khí im lặng trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt của Thẩm Nam Sơ thoáng chốc đã đỏ bừng, cô cúi đầu xuống, hận không thể chôn toàn bộ mình vào trong vali.

Lục Thời Nghiên nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ lên của cô, không cảm thấy buồn cười, ngược lại vô cùng kỳ lạ nhớ tới cô gái vừa mới nằm trên giường kia.

Hành động này của Thẩm Nam Sơ, thật sự rất giống dáng vẻ Diệp Đồng vừa mới lấy chăn che đầu.

Nghĩ tới đây, lông mày Lục Thời Nghiên lại không tự chủ nhíu lại.

Anh không nghĩ ra vì sao đêm nay anh lại có nhiều suy nghĩ kỳ quái như vậy, trong đầu lại đột nhiên liên hệ dáng vẻ của bạn thân Diệp Đồng với Diệp Đồng trên giường.

Suy nghĩ như vậy, theo anh thấy căn bản chính là đang mạo phạm Thẩm Nam Sơ.

Lục Thời Nghiên nhắm mắt lại, yên lặng đuổi suy nghĩ không ổn kia ra khỏi đầu, quyết tâm không nghĩ kỹ nữa.

Anh không biết giờ phút này trong cơ thể Thẩm Nam Sơ còn lưu lại mùi hương nồng đậm của mình, nếu lúc này anh tiến thêm vài bước về phía cô, nhất định có thể ngửi được mùi hương sau ân ái còn chưa rửa sạch kia, cũng có thể hiểu được tại sao đêm nay anh có nhiều cảm giác kỳ lạ như vậy.

Nhưng Lục Thời Nghiên lại không làm vậy, giáo dục của anh khiến anh theo bản năng giữ khoảng cách với cô, đặt túi trong tay lên bàn ăn bên cạnh, anh lạnh nhạt mở miệng: "Cô ăn đi, tôi để ở chỗ này."

Người đàn ông không đề cập tới bất kỳ lời nói nào khiến cô xấu hổ, giọng điệu cũng ôn hòa mà bình thản, thái độ đúng mực vô cùng hợp lý, không để cho người ta cảm giác có nửa phần không thoải mái.

Nói xong cũng không đợi Thẩm Nam Sơ trả lời, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Chờ đến khi cánh cửa lớn đóng lại, Thẩm Nam Sơ mới ngẩng đầu lên.

Cô kinh ngạc nhìn cái túi đặt trên bàn, trong vẻ mặt hoảng hốt, lại lộ ra vài tia buồn bã vô cớ khó có thể nói rõ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc