Thẩm Nam Sơ tựa hồ chỉ ngủ gật một chút, đã tỉnh lại.
Trong phòng khách ánh sáng mờ mịt, không phân biệt được ngày đêm, cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, vậy mà đã mười hai giờ.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Diệp Đồng hiển nhiên cũng chưa tỉnh.
Thẩm Nam Sơ nằm trên ghế sô pha, nhìn trần nhà tối đen như mực, không hiểu sao lại nghĩ đến Lục Thời Nghiên.
Cô nhớ trước khi Lục Thời Nghiên rời đi đã đặt tay lên người cô, ngữ khí ôn nhu nói: "Ngày mai anh sẽ về sớm một chút với em..."
Tuy Thẩm Nam Sơ biết, lời này của Lục Thời Nghiên thực tế là nói với Diệp Đồng, nhưng dưới tình huống lúc đó, với giọng điệu cưng chiều như vậy, cô rất khó không để lời này ở trong lòng.
Nhưng nhìn thấy Lục Thời Nghiên không trở về, cô lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra, bạn trai Diệp Đồng, cũng không phải giữ lời như vậy, ít nhất lời này Lục Thời Nghiên không thể thực hiện.
Nhưng nghề nghiệp bác sĩ này, mặc dù có thời gian tan làm cố định, nhưng thực tế rất dễ bị chuyện đột xuất xen vào, cũng không có gì kỳ lạ.
Rửa mặt xong, Thẩm Nam Sơ thay quần áo ra ngoài mua thức ăn.
Nơi tối hôm qua bị chìa khóa đập trúng vẫn còn đau, cũng may khu này có chợ bán thức ăn, không cần đi quá xa.
Cô chậm rãi đi ra ngoài, cũng không quá vất vả, mua xong đồ ăn, liền xách theo mấy cái túi ni lông trở về.
Vừa ra khỏi chợ, đã thấy một bóng người cao lớn từ ngã tư đi tới.
Lại là Lục Thời Nghiên, Lục Thời Nghiên cũng đã nhìn thấy cô.
Vẻ mặt Lục Thời Nghiên có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đi tới, mỉm cười chào hỏi cô: "Đi mua thức ăn à?"
Thẩm Nam Sơ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lục Thời Nghiên.
Ánh mắt Lục Thời Nghiên nhìn cô, rõ ràng vẫn giống như ngày xưa, vừa khách sáo vừa xa cách, lại vô cùng lịch sự, nhưng không biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt khẩn trương.
Có lẽ cô biết vì sao, chỉ là không dám nghĩ kỹ.
Thẩm Nam Sơ hơi cụp mi xuống, chột dạ không dám đối mặt với Lục Thời Nghiên, tầm mắt chỉ dừng ở giữa môi mũi của Lục Thời Nghiên, nhẹ nhàng gật đầu: "Bác sĩ Lục vừa tan làm sao?"
Lục Thời Nghiên đáp một tiếng, tầm mắt dời xuống, dừng ở đống túi trên tay cô, thử thăm dò hỏi: "Để tôi cầm giúp cô nhé?"
Giọng điệu của Lục Thời Nghiên không hề lỗ mãng, tất cả đều là phép lịch sự.
Mặc kệ bọn họ có quan hệ gì, dù sao bây giờ cô cũng ở nhà của Lục Thời Nghiên, và Lục Thời Nghiên cũng không thể giả vờ như không thấy, để một cô gái như cô xách nhiều đồ như vậy trở về.
Thẩm Nam Sơ vốn định nói không cần, nhưng Lục Thời Nghiên đã nghiêng người tới, khom lưng đi lấy đồ trong tay cô.
Động tác của Lục Thời Nghiên mang theo một luồng khí mỏng manh, một hơi lạnh đập vào mặt.
Mùi nước khử trùng trộn lẫn với mùi thơm của nước giặt quần áo, trong nháy mắt xâm nhập vào xoang mũi.
Hình ảnh mờ ám và nhạy cảm ngày hôm qua, trong khoảnh khắc lại tràn vào trong đầu Thẩm Nam Sơ, cô cứng đờ đứng ở nơi đó, vị trí bị ngón tay Lục Thời Nghiên cọ qua vừa nóng vừa tê, giống như muốn bốc cháy lên.
Bụng dưới có một trận đau nhức quen thuộc, chỉ một cái chớp mắt, thậm chí cô cũng hoảng hốt, giờ phút này dưới thân Lục Thời Nghiên đang phồng lên, còn mang theo trái tim đập mạnh.
"Không đi sao?" Lục Thời Nghiên nhắc nhở, liền lui về vị trí cũ, tự giác giữ khoảng cách với cô.
"Ồ." Lúc đó Thẩm Nam Sơ thật sự ngây ngốc, quên mất phải mượn cớ từ chối.
Đi được hai bước mới hoàn hồn, tầm mắt lướt qua bên người.
Tuy Lục Thời Nghiên đi bên cạnh cô, nhưng khoảng cách giữa hai người nằm ngoài một sải tay.
Khoảng cách như vậy, cho dù hai người đang nói chuyện với nhau, cũng tuyệt đối sẽ không để những người khác hiểu lầm quan hệ giữa hai người.
Người đàn ông này rất chung thủy với bạn gái của mình, cho dù giữa Lục Thời Nghiên cùng Diệp Đồng đã sinh ra vết nứt không nhỏ, cũng sẽ tuyệt đối không có hành động thân mật quá mức với người phụ nữ khác trong lúc có bạn gái.
Thẩm Nam Sơ cắn môi, cô nghĩ cách, muốn để cho Lục Thời Nghiên đi trước, nhưng mà còn chưa mở miệng, Lục Thời Nghiên lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Chân trái của cô bị thương sao?"
Vừa mới đi chưa được mấy bước, Lục Thời Nghiên đã phát hiện ra cô không ổn, bước đi khập khiễng, mặc dù cố ý che giấu, nhưng vẫn không che giấu được, mặc dù Lục Thời Nghiên cố ý bước chậm lại, nhưng vẫn cảm giác được dáng đi của cô không thoải mái.
Thẩm Nam Sơ ngẩn người trong chớp mắt, không ngờ Lục Thời Nghiên lại phát hiện.
Cô vừa mới chịu đau, một mực cố gắng duy trì cách đi bình thường, nhưng vẫn bị phát hiện.
Nhưng mà cũng đúng, dù sao Lục Thời Nghiên cũng là một bác sĩ, thật ra cô giả vờ cũng không tốt lắm.
"Ừ, không cẩn thận bị trật khớp một chút, không sao đâu." Cô cười với Lục Thời Nghiên, không nói thật.
Không nói, là bởi vì vị trí vết thương rất khó nói, không tiện giải thích với Lục Thời Nghiên, và cô cũng cảm thấy không cần thiết nói chi tiết như vậy.
Lục Thời Nghiên thấy khóe miệng cô lộ ra nụ cười, không khỏi cứng người lại.
Lục Thời Nghiên nhíu mày, không rõ phản ứng của mình từ đâu mà đến, nhưng đối với cô sinh ra loại cảm xúc này tóm lại không tốt.
"Cô chờ tôi một chút." Lục Thời Nghiên nói xong không đợi cô trả lời, trực tiếp xoay người, sải bước dài đi tới chỗ đối diện đường lớn.
Thẩm Nam Sơ không biết Lục Thời Nghiên muốn làm gì, nhưng cô lại không thể cứ thế mà đi, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi.
Không bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng nói ôn hòa của Lục Thời Nghiên: "Lên xe đi."
Thẩm Nam Sơ quay đầu lại, phát hiện Lục Thời Nghiên không biết dắt từ đâu tới một chiếc xe đạp, đang dừng ở phía sau cô...
"Chờ chút!"