"Chiếc ghim cài trên áo đâu rồi?" Anh hỏi Phùng Song.
"Vẫn ở đó mà. Tôi không động vào, đã xếp cùng với áo rồi." Phùng Song vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại vào vai vừa nói.
"Cô có biết hành vi này được coi là trộm cắp không?" Cố Tả Bạch buông từng chữ lạnh lùng.
Phùng Song nghe ra trong giọng nói của anh ẩn chứa một cơn thịnh nộ băng giá.
"Ừm..."
Cô đáp: "Vậy anh báo cảnh sát đi."
Thái độ của cô lúc này có thể coi là tệ hại, nhưng giọng điệu vẫn cứ dịu dàng như nước mùa thu.
Phùng Song nghĩ chiếc huy hiệu đó đáng lẽ nên mất từ lâu rồi. Nó đã cũ kỹ thế kia, lại chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
Ở đầu dây bên kia. Cố Tả Bạch áp sát điện thoại vào tai, ngón tay cái miết chặt lấy cằm. Các đốt ngón tay siết lại đến mức trắng bệch. Dù móng tay được cắt tỉa hoàn hảo nhưng vì lực siết quá mạnh móng tay vẫn cứ thế găm thẳng vào da thịt dưới cằm. Một dòng máu rỉ ra từ vết thương nhỏ xuống cổ áo trắng muốt. Trông vô cùng chướng mắt.
Trên khoảng sân trước cổng nhà máy, một cậu bé mười tuổi đang ngồi bệt dưới đất nghịch ngợm thứ gì đó.
"Cô ra đây mà tìm." Giọng anh mang theo ngữ khí ra lệnh.
Xưa nay hiếm có ai dám làm trái ý đại thiếu gia nhà họ Cố, nhưng Phùng Song chợt nghe thấy giọng anh có chút khàn đi.
"Được." Phùng Song tháo găng tay ra.
Cô đã xin nghỉ nửa ngày, chắc chắn sẽ bị trừ lương.
Thậm chí còn chưa kịp cởi bộ đồ bảo hộ chống nước, Phùng Song đã chạy bổ ra cổng. Bảo vệ vẫn đang ngủ gật. Cô lao vào trong bốt bảo vệ. Chiếc áo vest may đo cao cấp của Cố Tả Bạch vẫn nằm đó, nhưng chiếc ghim cài áo vỏ sò vàng đính trên cổ áo quả nhiên đã biến mất.
"Anh Lưu..."
Phùng Song lay tỉnh bảo vệ: "Vừa nãy có ai đi qua đây không?"
Anh bảo vệ dụi mắt bảo: "Không có ai cả."
Phùng Song ôm chiếc áo vest đi đến trước mặt Cố Tả Bạch: "Ở đây vắng người lắm. Chắc là lúc tôi dọn dẹp đã làm rơi mất rồi, để tôi về nhà tìm xem sao?"
Khi cô tiến lại gần, Cố Tả Bạch lùi lại hai bước. Phùng Song vừa từ xưởng ra chưa kịp thay đồ. Mùi hải sản nồng nặc bám đầy trên người. Cô ngước lên nhìn anh. Trong đôi mắt đào hoa đen trắng rõ ràng của Cố Tả Bạch lộ ra một tia chán ghét không hề che giấu.
Cô phồng má như muốn cười, nhưng ánh mắt lại tối sầm lại.
"Quay lại tìm đi." Cố Tả Bạch nói.
Khi đi ngang qua khoảng sân trước cổng, Phùng Song nghe thấy tiếng cười "khúc khích". Cô ngoái đầu lại thì thấy con trai út của Chu Mẫn đang cúi đầu nghịch thứ gì đó. May sao hôm nay nắng đẹp, thứ đó phản chiếu ra một tia sáng màu xanh sẫm.
"Này." Phùng Song chạy tới: "Nhóc con, cháu cầm cái gì trên tay đấy?"
"Hi hi." Thằng bé giơ chiếc ghim lên khoe với cô. Tay kia nó quệt ngang mũi rồi lại nắm chặt lấy chiếc ghim chơi.
Phùng Song quay lại nhìn Cố Tả Bạch. Sắc mặt anh đen kịt đến đáng sợ. Vì sự an toàn của đứa trẻ, Phùng Song định lấy lại chiếc ghim cài áo ngay lập tức.
"Mẹ cháu không dạy là không được tự ý lấy đồ của người khác sao?"
Lúc này, Phùng Song vẫn còn kiên nhẫn muốn nói đạo lý với nó.
"Mẹ bảo... cái gì cũng chơi được hết. Mẹ đưa cho cháu cái này bảo là nó đẹp lắm, cứ đút vào túi là mang được về nhà."
Thằng bé vừa nói vừa loay hoay với món đồ. Thân hình nó nhỏ, vừa lách người một cái đã né được Phùng Song.
Bóng người cao lớn đổ ập xuống. Cố Tả Bạch cũng chẳng màng đến thân phận nữa, quyết định tự tay giành lại.
Phùng Song túm lấy cánh tay thằng bé. Lần này giọng cô đã nặng nề hơn: "Trả lại đây!"
Có lẽ vì lực nắm hơi mạnh nên thằng bé bắt đầu gào khóc. Tiếng khóc chói tai. Phùng Song cảm thấy huyệt thái dương đau nhức dữ dội. Đứa trẻ không ngừng giãy giụa, trong lúc hỗn loạn hình như còn cắn cô một cái. Nhưng mục tiêu của cô rất kiên định: phải lấy lại bằng được chiếc ghim cài áo.
Cuối cùng, chiếc kim cài sắc nhọn ở mặt sau huy hiệu bật ra. Thằng bé cầm nó quơ quào loạn xạ. Phùng Song chưa kịp nhìn rõ đã định đưa tay ra chộp lấy.
Cố Tả Bạch đứng phía sau cô khom người xuống gần như theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy mũi kim cho Phùng Song. Chiếc kim đâm mạnh vào cánh tay anh. Và anh cũng nhân cơ hội đó đoạt lại món trang sức cũ kỹ.
Trong tầm mắt bắt đầu nhòe đi của Phùng Song một màu đỏ tươi chói mắt hiện ra. Máu men theo những đốt ngón tay đẹp đẽ của Cố Tả Bạch nhỏ từng giọt xuống thảm cỏ.
Lúc này Chu Mẫn mới hớt hải chạy tới, vội vàng ôm lấy thằng bé đang khóc lóc thảm thiết vào lòng. Phùng Song nhào tới định nắm lấy tay Cố Tả Bạch để xem vết thương. Nhưng cô đột ngột khựng lại.
Khi ngoái đầu nhìn, cô mới nhận ra bên má Cố Tả Bạch cũng có một vết xước nhạt. Hình như là do anh tự làm mình bị thương. Phùng Song thở dốc. Cô cảm thấy tầm nhìn của mình càng lúc càng mờ mịt.
Tại sao lại thành ra thế này? Tất cả là lỗi của cô. Nếu cô không trốn tránh anh mà đích thân giao đồ tận tay thì chiếc huy hiệu đã không bị đứa trẻ lấy mất. Và Cố Tả Bạch đã không bị thương. Nếu hôm qua cô chọn cách đi thẳng thay vì né tránh, anh đã chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với cô.
Sai rồi, sai hết rồi.
Những cảm xúc hỗn độn che lấp tầm mắt. Cô đứng chết trân trên thảm cỏ đầy nắng, một lần nữa lại không nhìn thấy gì.
Cố Tả Bạch đứng bên cạnh chậm rãi mở lòng bàn tay. Chiếc ghim cài đã dính máu. Anh biết lần lau chùi tới sẽ lại làm phai đi lớp mạ kim loại rẻ tiền trên bề mặt nó.
Sao cô ta dám? Sao cô ta có thể. Sao cô ta có thể đối xử với anh như vậy?
Cố Tả Bạch cảm thấy Phùng Song chính là rắc rối lớn nhất, đáng ghét nhất mà anh từng gặp. Anh ngước mắt nhìn cô. Ánh mắt vốn dĩ đang nhìn chiếc ghim đầy dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng sắc sảo. Nhưng khi chạm phải đôi mắt trống rỗng của Phùng Song anh bỗng sững sờ.
Phùng Song quay người muốn đi về phía xưởng. Cô không muốn để ai biết mình lại mất thị lực. Đúng lúc này Chu Mẫn đã dỗ dành xong "cục cưng" Tuấn Tuấn của mẹ liền giơ tay định tát Phùng Song.
"Uổng công tao tốt bụng giới thiệu đàn ông cho mày."
"Cái đồ khốn này! Mày dám bắt nạt trẻ con à? Nó mới tí tuổi đầu thì biết cái gì!"
Phùng Song nhíu mày, giọng nói lanh lảnh của Chu Mẫn như đâm vào màng nhĩ cô. Cô định mở miệng nhưng vì quá tức giận mà không thốt nên lời.
Cánh tay của Cố Tả Bạch chặn đứng cái tát của Chu Mẫn. Anh lạnh giọng quát: "Cút."
Bấy giờ Chu Mẫn mới chú ý đến người đàn ông cao lớn này. Diện mạo của Cố Tả Bạch khiến mụ ngỡ ngàng như đang gặp ảo giác. Mụ không ngờ ngoài đời lại có người đẹp trai như tài tử trên tivi thế này. Mụ bị dọa sợ vội vàng ôm Tuấn Tuấn bỏ chạy, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.
Cố Tả Bạch gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Hữu Minh.
"Đừng lái chiếc xe lần trước. Qua đây đưa tôi đi bệnh viện, bị chó cắn rồi." Cố Tả Bạch vân vê chiếc ghim trong tay nói.
Thẩm Hữu Minh đến cổng nhà máy với tốc độ nhanh nhất. Khi nhìn thấy Cố Tả Bạch, cậu ta sợ đến mức nói lắp bắp:
"Cố... Cố... Cố..."
"Cậu là bồ câu đấy à?"
"Tổng giám đốc Cố, anh bị làm sao thế này?"
Thẩm Hữu Minh vội vàng lại gần định đỡ nhưng bị anh nghiêng người tránh né. Cậu ta lo lắng đến mức quên mất Cố Tả Bạch luôn ghét người khác chạm vào mình. Cậu ta không hiểu nổi một tổng giám đốc Cố vốn tinh tế chỉn chu là thế vậy mà mới rời mắt một lát đã trở nên thảm hại thế này.
Phùng Song đứng một bên nghe thấy tiếng Thẩm Hữu Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu tay vịn vào hàng rào cổng lần mò tìm đường quay lại.
Ngay khi Phùng Song định lén chuồn về xưởng. Giọng nói lạnh lùng của Cố Tả Bạch vang lên: "Cô định đi đâu?"
"Tôi quay lại làm việc tiếp." Phùng Song đáp.
"Cô gây họa ra đấy mà không định chịu trách nhiệm à?" Cố Tả Bạch bị cô làm cho tức đến mức nói năng loạn cả lên.
"Chi phí khám bệnh hết bao nhiêu tôi sẽ đền cho anh sau nhé." Phùng Song liên tục gật đầu. Cô cảm thấy anh nói đúng, cô nên bồi thường một ít tiền.
Sau đó, Phùng Song nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Cố Tả Bạch. Bao nhiêu năm qua hơi thở của anh vẫn vậy lạnh lẽo như một cơn gió khắc nghiệt. Anh nắm lấy cổ tay cô lôi cô đi.
"Lại không nhìn thấy gì rồi. Cô tưởng tôi không phát hiện ra sao?"
"Cô làm bằng giấy à? Sao mà mỏng manh thế."
Phùng Song cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Rõ ràng là một người trông vô tình bạc bẽo như thế, nhưng cơ thể lại nóng hổi lạ thường. Cô không kháng cự, chỉ khẽ: "Vâng." một tiếng.
Phùng Song bị Cố Tả Bạch đẩy vào trong xe. Anh ném chìa khóa cho Thẩm Hữu Minh.
Chiếc xe anh đi lần này có logo rất khiêm tốn, khó mà đoán được giá trị thực. Nhưng thực tế nó đáng giá hàng triệu tệ. Hàng triệu tệ không phải là giới hạn tài chính của anh mà đó là chiếc xe tốt nhất sẵn có tại thành phố ven biển hẻo lánh này.
Thẩm Hữu Minh thầm cảm thán sự hào phóng của ông chủ. Trước khi khởi hành không nhịn được nhìn Phùng Song qua gương chiếu hậu. Phùng Song ngồi dính sát vào cửa sổ xe, giữ khoảng cách xa nhất với Cố Tả Bạch. Cô vẫn đang mặc bộ đồ bảo hộ lao động. Trong không gian kín của xe, Thẩm Hữu Minh ngửi thấy mùi sò biển. Đây là một trang trại nuôi cấy ngọc trai.
Phùng Song là nhân viên ở đây sao? Thẩm Hữu Minh ngẩn người, tiếp tục quan sát. Người phụ nữ này sở hữu một gương mặt dịu dàng hoàn toàn không có chút tính công kích nào. Cô giống như làn nước phẳng lặng đang trôi đi. Hàng mi cô hơi rủ xuống, đôi mắt vô hồn. Đúng là trông như không nhìn thấy gì thật.
Thẩm Hữu Minh định nhìn lén tiếp thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Cố Tả Bạch qua gương.
"Lái xe đi." Cố Tả Bạch chỉ muốn đuổi việc cậu ta ngay lập tức.
Cậu thanh niên trí thức này làm việc chẳng thông minh chút nào, kém xa tay trợ lý cũ của anh.
Nhưng trợ lý cũ...
Ngón tay Cố Tả Bạch chạm vào viên đá quý màu xanh sẫm trên chiếc ghim. Anh cảm thấy hai ngày nay mình thật xui xẻo. Và nguồn cơn của mọi rắc rối chính là người phụ nữ trong xe này.
Cố Tả Bạch giữ im lặng. Phùng Song có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ. Dù không nói lời nào cũng đủ khiến cô cảm thấy căng thẳng. Cô không hiểu tại sao anh nhất quyết phải mang cô theo.
Sợ cô chạy mất không trả tiền sao?
"Hay là… Tôi về nhà trước nhé. Vết thương của anh hết bao nhiêu tiền? Tôi sẽ gửi lại cho anh sau, có được không?"
"Thưa anh, anh có thông tin liên lạc của tôi rồi. Tôi không chạy đi đâu được đâu."
Phùng Song không nhịn được lên tiếng.
Cố Tả Bạch bật ra một tiếng cười đầy vẻ cạn lời vì tức giận.
"Cô có thể tự hiểu rõ tình trạng của mình hiện tại không?"
"Định mù thật để bắt đền tôi đấy à?"
Lời lẽ của Cố Tả Bạch vô cùng sắc lạnh.
Người phụ nữ bên cạnh không chỉ ăn mặc luộm thuộm mà còn giòn như bánh đa. Lỡ cô ta nhân cơ hội này mà ăn vạ anh thì sao?
"Sẽ không đâu..." Phùng Song nói khẽ.
Cố Tả Bạch day day chân mày.
Vết thương trên tay anh đã tạm ngừng chảy máu. Nhưng những vệt máu loang lổ trên mu bàn tay vẫn khiến anh trông thật nhếch nhác.
Xe đến cổng bệnh viện, Thẩm Hữu Minh đã liên hệ người đến chăm sóc cho anh từ trước rồi.
Cố Tả Bạch bước xuống xe, dặn dò Thẩm Hữu Minh: "Đưa cô ta đi kiểm tra."
"Thưa cô." Thẩm Hữu Minh đưa tay ra dìu Phùng Song xuống xe.
"Tôi vẫn chưa biết tên cô." Thẩm Hữu Minh hỏi.
"Phùng Song." Phùng Song nói nhỏ: "Tôi…Tôi thực sự không sao đâu. Anh đừng đưa tôi đi kiểm tra."
"Tôi sẽ đợi anh ấy xử lý vết thương xong rồi về, được chứ?"
Thẩm Hữu Minh lộ vẻ khó xử: "Nhưng tổng giám đốc Cố đã dặn."
"Nhưng anh cũng không thể ép tôi đi khám bệnh trái với ý muốn của tôi chứ."
Phùng Song bướng bỉnh đứng yên tại chỗ. Thẩm Hữu Minh hết cách, đành đưa cô vào phòng nghỉ.
"Tôi đã đặt lịch hẹn với bác sĩ rồi." Thẩm Hữu Minh vẫn cố khuyên.
Phùng Song lắc đầu. Cô ấn vào huyệt thái dương. Khi nhịp thở dần bình ổn, trước mắt cô cũng bắt đầu xuất hiện những tia sáng.
"Bệnh cũ thôi, tôi quen rồi." Phùng Song ngước đầu nói khẽ.
Có điều trong vòng chưa đầy một ngày mà xảy ra sự cố hai lần thì đúng là quá đen đủi.
"Tình trạng này có thể là do thứ gì đó chèn ép dây thần kinh thị giác. Phẫu thuật sẽ tốt hơn." Thẩm Hữu Minh rót cho cô một ly nước ấm.
Phùng Song nhận lấy ly nước, không nói gì.
Khi lại gần cô, Thẩm Hữu Minh mới phát hiện dưới lớp tóc mái lòa xòa trên xương chân mày của cô có một vết sẹo mờ đến mức gần như không thấy.
"Cô làm vậy khiến tôi rất khó xử."
"Lương của anh không thấp chứ?" Phùng Song dịu dàng hỏi.
"Hả?" Thẩm Hữu Minh không ngờ cô lại hỏi câu này.
Cậu ta nhanh chóng đáp: "Rất cao."
"Vậy thì cứ việc khó xử đi." Phùng Song dụi mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa trước mặt cô đã khôi phục lại ánh sáng.
Nhìn thấy được rồi, Phùng Song cũng bớt căng thẳng hơn, cô định tìm cơ hội để chuồn lẹ.
"Tôi nghỉ ngơi xong rồi. Tổng giám đốc Cố của các anh ở đâu? Để tôi qua xem anh ấy thế nào."
"Thật ngại quá, là tại tôi mà anh ấy bị thương."
Ban đầu Phùng Song muốn tìm cơ hội rời đi, nhưng Thẩm Hữu Minh lại nhiệt tình quá mức.
Nghe cô nói vậy, cậu ta lập tức đứng dậy: "Cô Phùng Song, để tôi đưa cô qua đó."
"Tôi tự đi được rồi."
"Tổng giám đốc Cố bảo cô phải chịu trách nhiệm đấy, không thể để cô đi được."
Thẩm Hữu Minh nở một nụ cười rạng rỡ với Phùng Song. Thấy thần sắc cô đã trở lại bình thường cậu ta cảm thấy hơi lạ. Hàng mi của Phùng Song khẽ run lên. Cô có chút bất lực. Anh chàng trợ lý này đúng là tinh quái thật. Bây giờ cô buộc phải qua xem Cố Tả Bạch rồi.
Phùng Song đi theo Thẩm Hữu Minh đến trước phòng bệnh của khoa cấp cứu. Thẩm Hữu Minh định gõ cửa nhưng cô đã ngăn tay cậu ta lại. Cô không đủ cao nên phải nhón chân mới có thể nhìn qua ô cửa kính vào bên trong.
Cố Tả Bạch đang ngồi quay lưng ra cửa trên giường bệnh. Phía đối diện là một cô y tá trẻ đang sát trùng vết thương cho anh. Cô y tá đeo khẩu trang nhưng vẫn lộ rõ vẻ mặt đỏ bừng thẹn thùng. Gương mặt của Cố Tả Bạch thực sự quá đẹp trai. Anh dễ dàng làm xao động trái tim của bất kỳ người khác giới nào.
Thẩm Hữu Minh cũng đang quan sát tình hình bên trong. Khi để ý thấy biểu cảm của cô y tá cậu ta mới chợt nhận ra điều kỳ lạ lúc nãy. Đây là người phụ nữ trẻ đầu tiên cậu thấy không hề lộ ra bất kỳ sự ngưỡng mộ nào trước nhan sắc của Cố Tả Bạch.
Lúc đầu Thẩm Hữu Minh tưởng là do Phùng Song không nhìn thấy. Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy được. Chỉ là khi cảm xúc quá khích mới bị mù tạm thời. Đây rốt cuộc là hạng người gì vậy! Chẳng lẽ lại không có chút rung động nào trước gương mặt đẹp đến cực hạn của Cố Tả Bạch sao!
Phùng Song lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh từ bên ngoài cửa. Cô nhận ra anh có gầy đi một chút, nhưng dáng hình vẫn cao lớn như xưa.
Cô không muốn anh bị thương, nhưng chuyện này đều là lỗi của cô. Là do cô đã xem nhẹ món quà mình tặng cho anh.
Nhưng cô đã tặng anh chiếc ghim đó rồi. Nó là đồ của anh.
Cô lấy tư cách gì mà xem nhẹ vật người khác sở hữu chứ?
Phùng Song, mày thật tồi tệ.
Cô tự nhủ với chính mình.
Hiện giờ Cố Tả Bạch đang quay lưng về phía cô. Cô có thể đường hoàng ngắm nhìn anh. Đôi mắt vốn bình lặng như nước của cô cuối cùng cũng gợn lên chút sóng sánh.
Lúc này trong phòng bệnh, cô y tá lắp bắp nói với Cố Tả Bạch: "Vết thương không lớn nhưng khá sâu. Lát nữa anh qua tiêm một mũi nhé."
"Ừm."
Cố Tả Bạch thu lại cánh tay đã được quấn băng gạc.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, anh quay đầu lại. Ánh mắt anh chạm thẳng vào ánh mắt của Phùng Song đang nhón chân nhìn qua ô kính cửa phòng.
Đó là đôi mắt dịu dàng nhất anh từng thấy trong đời.