Thẩm Hữu Minh nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Từ khi vào làm vài tháng trước, anh ta đã sớm phát hiện ra hành động nhỏ này của Cố Tả Bạch.
Anh ta đoán chiếc ghim cài áo đó chắc là do người thân của Cố Tả Bạch tặng, nếu không anh cũng chẳng coi trọng nó đến thế.
Thẩm Hữu Minh chưa bao giờ nghĩ theo hướng người yêu hay bạn gái, bởi Cố Tả Bạch trông chẳng giống người biết yêu đương chút nào.
Anh lạnh hơn cả băng, xử lý công việc chuẩn xác như một cỗ máy, thật phí hoài gương mặt đẹp trai như bước ra từ thế giới khác kia.
Những năm qua, Cố Tả Bạch cũng chưa từng vướng phải tin đồn tình ái nào, đời tư sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Thẩm Hữu Minh đôi khi còn nghi ngờ sếp mình là một loại robot thông minh cao cấp.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi Thẩm Hữu Minh nhận ra mình lỡ hơi mạnh tay. Nhưng Phùng Song rất yên lặng, không hề kêu ca một tiếng.
Đau, thực sự là có đau, nhưng thấy Thẩm Hữu Minh đã có lòng xử lý vết thương giúp mình, cô cũng không phàn nàn.
Thẩm Hữu Minh không dám để Cố Tả Bạch phát hiện mình làm việc không khéo, chỉ khẽ thổi phù phù vào lòng bàn tay Phùng Song để xoa dịu. Ngón tay Phùng Song hơi co lại, cô không quen với kiểu tương tác kỳ lạ này nên nhanh chóng rụt tay về.
Chàng trai này quả thực còn vụng về, ba năm trước Cố Tả Bạch cũng tầm tuổi này nhưng chưa bao giờ hấp tấp như vậy. Phùng Song lập tức chặn đứng dòng suy nghĩ, không để mình tiếp tục hoài niệm nữa.
Một lát sau, chiếc xe sang trọng dừng lại ở đầu hẻm Hải Phiến Hoa chứ không đi vào.
Giọng tài xế đầy vẻ ái ngại vang lên: "Cố tổng, hẻm hẹp quá, xe không vào được ạ."
Đáy mắt Cố Tả Bạch thoáng qua một tia không kiên nhẫn. Anh xách đồ của Phùng Song xuống xe.
"Đi thôi." Anh nói với cô.
Thẩm Hữu Minh ghé đầu bên cửa sổ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh ta định nhắc sếp rằng việc đưa cô ấy về cứ để anh ta làm là được, nhưng cuối cùng lại không dám lên tiếng.
Phùng Song nghe tiếng rồi lần theo sau lưng Cố Tả Bạch.
Mặt đường trong con hẻm cũ kỹ vốn không bằng phẳng, cô lại không nhìn thấy nên bị vấp vào một viên gạch ven đường. May mà hẻm đủ hẹp, cô chỉ va người vào tường chứ không bị ngã.
Cô không phải người khiếm thị bẩm sinh nên vẫn chưa thích nghi được với thế giới bóng tối, ngay cả việc giữ thăng bằng cũng hơi khó khăn.
Ngón tay Cố Tả Bạch khẽ động đậy nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay ra, chỉ buông một câu: "Theo sát vào."
Phùng Song khẽ nói câu "xin lỗi" rồi tiếp tục bước đi. Cô hy vọng nhanh chóng về đến nhà để tiễn Cố Tả Bạch đi cho khuất mắt.
Nhà Phùng Song ở tầng hai. Sau khi thấy cô loay hoay mãi mà không tra được chìa khóa vào ổ, Cố Tả Bạch mới lên tiếng: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Phùng Song vẫn lại là: "Xin lỗi anh nhé."
Ngoài câu xin lỗi, cô dường như chẳng biết nói gì thêm. Nói cảm ơn sao? Nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi nhiều hơn.
Trong nhà đồ đạc đã cũ nhưng sạch sẽ, mọi thứ được Phùng Song sắp xếp rất ngăn nắp. Cố Tả Bạch đang vội đi nên đặt túi đồ lớn lên chiếc bàn trà bằng kính.
"Tôi đi đây." Anh đóng cửa lại.
"Vâng." Phùng Song đứng cạnh ghế sofa, mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa mới dám ngồi phịch xuống.
Chẳng phải đã bảo sau này Cố Tả Bạch sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa sao? Hay là do cô trốn chưa đủ xa? Cô tự nhủ đây chắc chắn chỉ là sự trùng hợp.
Cô bóp nhẹ huyệt thái dương đang đau âm ỉ, điều hòa lại hơi thở dồn dập cho đến khi thị giác dần có lại ánh sáng. Trước khi đi, Cố Tả Bạch đã bật đèn giúp cô. Phùng Song nằm ngả ra sofa, lặng lẽ đợi ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang mang lại thị giác rõ ràng từng chút một.
Lần trước bị thế này là khi công ty cũ lấy lý do điều chuyển công tác để sa thải cô. Lúc đó cô tức đến mức không nhìn thấy gì, phải vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát mới đỡ. Phùng Song khẽ thở dài, cô dụi mắt rồi đứng dậy chuẩn bị bữa tối.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy trên túi đồ ở bàn trà vẫn còn vắt một chiếc áo khoác vest màu đen, vạt áo đính chiếc ghim vỏ sò vàng. Phùng Song nhìn chằm chằm vào món đồ trang trí cũ kỹ đó, ký ức ùa về, những thước phim ngày cũ sắp sửa diễn lại trong tâm trí cô.
Nhưng cô đã nén dòng thủy triều ký ức đó xuống.
"Sườn... sườn đâu rồi, tối nay làm món sườn xào hành vậy." Cô tự lẩm bẩm, nhanh chóng gấp gọn áo khoác của Cố Tả Bạch để sang một bên, đặc biệt giấu chiếc ghim cài vào phía trong.
"Sườn xào hành, thêm bát canh rong biển tép khô nữa." Phùng Song ôm nguyên liệu vào bếp, hoàn toàn tập trung vào bữa tối.
Cô hiểu Cố Tả Bạch, cô chẳng hề lo lắng việc anh sẽ quay lại lấy áo. Với anh, so với công sức bỏ ra để lấy lại chiếc áo này, anh thà chọn vứt nó đi luôn cho xong. Thậm chí chỉ là mở lời bảo cấp dưới đi lấy giúp, có lẽ anh cũng lười chẳng buồn nói.
Phùng Song giả vờ như chuyện tái ngộ với Cố Tả Bạch chưa từng xảy ra. Cô dùng tấm khăn phủ sofa che kín chiếc áo của anh lại. Giống như "con voi trong phòng", nó lù lù đứng đó nhưng người ta vẫn luôn giả vờ như không thấy.
Vừa ăn cơm Phùng Song vừa xem điện thoại. Tài khoản WeChat có tên "Gia đình có hai bảo bối" gửi tới một loạt tin nhắn. Đối phương gửi mấy tấm ảnh đàn ông, Phùng Song không đánh giá ngoại hình, chỉ lướt qua chứ không xem kỹ.
Gia đình có hai bảo bối: Nhìn xem, đây là đồng nghiệp của chồng tôi đấy, trông cũng khá đẹp trai đúng không?
Gia đình có hai bảo bối: Thế nào? Để tôi giới thiệu cho nhé? Tôi đưa WeChat của cô cho cậu ấy rồi, hai người cứ trò chuyện xem có hợp nhau không?
Gia đình có hai bảo bối: Cả buổi không trả lời, chắc không phải chê tôi lôi thôi đấy chứ?
Phùng Song gõ vài cái lên màn hình. Cô nghĩ mình cần giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp mới ở xưởng để tránh việc lại mất việc.
feng: Không có ạ, nãy em bận nấu cơm.
Gia đình có hai bảo bối: Ái chà, tôi biết ngay là cô hiền thục mà. Giới trẻ bây giờ biết nấu ăn ít lắm, gả đi chắc chắn là người vợ tốt.
Phùng Song nhìn miếng sườn cháy đen đang gắp trên đũa, cắn một miếng. Cô không biết nấu ăn. Hồi trước... Hồi trước là sao? Hồi trước là hồi trước.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô đã lỡ tay bấm đồng ý yêu cầu kết bạn mới.
Đường đời bình an: [Mỉm cười].
Đường đời bình an: Cuối tuần cô có rảnh không? Ra ngoài ăn bữa cơm nhé.
Phùng Song tắt màn hình điện thoại, cố nuốt miếng sườn dai nhách mãi không tan. Cô bắt đầu suy nghĩ cách đối phó với đối tượng xem mắt từ trên trời rơi xuống này mà quên khuấy mất Cố Tả Bạch.
Nhưng trước khi đi ngủ, cô lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Phùng Song nhấc máy, khẽ "alo" một tiếng. Đầu dây bên kia im lặng.
Chắc là quảng cáo hoặc lừa đảo rồi, Phùng Song định ấn nút ngắt kết nối. Nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên. Giọng anh trầm đến mức dường như khiến chiếc điện thoại cũng rung theo, gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
"Áo của tôi để quên ở chỗ cô phải không?" Cố Tả Bạch hỏi.
Anh đang đứng trước cửa sổ khách sạn, trong phòng không bật đèn, ánh đèn thành phố bên ngoài hắt vào đổ bóng dáng cao lớn của anh lên mặt kính.
Khi giọng của Phùng Song vang lên, anh thẫn thờ trong thoáng chốc. Giọng cô rất nhẹ, âm cuối dịu dàng, tình cờ lại rất khớp với dáng vẻ anh nhìn thấy lúc ban ngày. Chỉ qua vài cái nhìn thoáng qua mà anh đã nhớ rõ diện mạo của cô.
Đầu dây bên kia, Phùng Song tựa lưng vào đầu giường, hàng mi khẽ run.
"Vâng." Cô đáp ngắn gọn.
"Tôi qua lấy."
"Tôi sắp ngủ rồi." Phùng Song muốn ngăn anh qua đây.
"Mai nhé?"
"Được." Phùng Song không hỏi gì thêm, chỉ bình thản đáp ứng.
"Hóa đơn của cô rơi ở chỗ tôi. Cô tham gia chương trình bốc thăm trúng thưởng của siêu thị nên có để lại số điện thoại trên đó."
Dù Phùng Song không hỏi nhưng Cố Tả Bạch vẫn giải thích lý do vì sao anh có số của cô.
"Vâng." Phùng Song đáp.
"8 giờ sáng mai tôi sẽ đến nhà cô."
"7 giờ rưỡi tôi phải đi làm rồi. Anh qua xưởng tôi làm việc lấy nhé, được không?"
Từng chữ từng câu của Phùng Song đều rất ôn tồn, giống như đang dỗ dành trẻ con. Dù nhìn góc độ nào thì Cố Tả Bạch cũng chẳng giống một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Nhưng anh vẫn vô thức đáp lại: "Được."
Phùng Song đọc địa chỉ xưởng mình đang làm.
"Anh không phải có trợ lý sao? Có thể bảo anh ấy qua lấy mà." Cô bồi thêm một câu nhắc nhở Cố Tả Bạch không cần đích thân tới.
Nhưng Cố Tả Bạch không đợi cô nói hết đã cúp máy. Anh sẽ không lãng phí dù chỉ một giây lên người lạ.
Phùng Song nghe tiếng tút tút báo cuộc gọi đã ngắt.
Cô nằm nghiêng, đặt điện thoại lên đầu giường, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô không cần lo lắng việc năm triệu tệ của mình bị thu hồi nữa, Cố Tả Bạch thực sự đã quên cô rồi.
Ngày hôm sau, cô đóng gói bộ vest của Cố Tả Bạch lại và mang đến xưởng.
Ở thành phố biển hẻo lánh này, ngành công nghiệp duy nhất đáng tự hào là nuôi cấy ngọc trai nước mặn. Phùng Song làm việc tại xưởng ngọc trai, mùa hè là mùa cấy nhân cho trai mẹ nên cô rất bận. Cô không muốn gặp lại Cố Tả Bạch nên để chiếc áo ở chỗ bảo vệ xưởng.
Lúc gửi áo, Chu Mẫn - người giới thiệu đối tượng xem mắt tối qua đang xách cặp lồng đi tới. Chu Mẫn khoảng 40, 50 tuổi, nghe nói có cô con gái là sinh viên ưu tú ở thành phố C bên cạnh, mười năm trước lại sinh thêm một đứa con trai nữa. Phùng Song không hứng thú với chuyện nhà người khác, nhưng không chịu nổi việc Chu Mẫn cứ nói mãi, lúc làm việc cái miệng bà ấy chưa bao giờ ngừng nghỉ.
"Chà." Chu Mẫn nghé đầu tới, ánh mắt tinh ranh quét qua túi quần áo Phùng Song đang ôm.
"Đồ đàn ông à?" Bà ấy hỏi.
Hàng mi dài của Phùng Song rủ xuống, không trả lời.
"Mẹ ơi!" Một đứa trẻ chạy từ xe điện của Chu Mẫn lại gần.
"Ôi giời ơi, Tuấn Tuấn ngoan của mẹ." Chu Mẫn vội vàng bước tới bế con trai lên.
Xưởng có quy định không được đưa người nhà không liên quan vào khu sản xuất, nhưng giờ đang là kỳ nghỉ hè.
"Cái con chị mày cũng thật là, lớn tướng rồi mà không biết giúp đỡ gia đình, nghỉ hè một cái là chẳng thấy mặt mũi đâu."
Phùng Song nghe tiếng lầm bầm đầy oán trách của Chu Mẫn, đặt chiếc áo của Cố Tả Bạch vào phòng bảo vệ.
"Lát nữa sẽ có người đến lấy, là một quý ông ạ." Phùng Song nói khẽ với bác bảo vệ đang ngủ gật.
Không biết bác bảo vệ có nghe thấy không, nhưng Chu Mẫn đang dỗ con cách đó không xa thì đảo mắt một vòng nhìn về phía này.
Phùng Song dặn dò xong xuôi, tưởng mọi việc đã ổn thỏa liền vào xưởng thay đồ bảo hộ. Bên kia, Chu Mẫn cũng giao đứa trẻ cho bảo vệ nhờ trông giúp.
"Này này, Song à tối qua cô trò chuyện với cậu ấy thế nào rồi?" Chu Mẫn đuổi theo hỏi.
Phùng Song lấy bộ đồ chống nước từ tủ ra, đeo găng tay cao su mới tinh, chỉ khẽ "vâng" một tiếng coi như trả lời.
Cô nheo mắt, thuần thục đưa tế bào biểu mô và nhân ngọc vào cơ thể trai mẹ. Nếu muốn tạo ra một viên ngọc trai hoàn mỹ, ngay cả nhân ngọc đưa vào ban đầu cũng phải được chạm khắc tỉ mỉ. Khác với tưởng tượng của nhiều người, không phải cứ nhét một hạt cát bừa bãi vào là trai sẽ nuôi dưỡng được viên ngọc đẹp.
Làm việc chưa được bao lâu, chiếc điện thoại trong túi quần rung bần bật. Nó kêu liên hồi khiến Phùng Song không thể phớt lờ. Cô chạy ra ngoài nghe máy. Lúc đưa tay lên gần mặt, cô ngửi thấy mùi tanh nồng đặc trưng của biển.
Cuộc gọi từ số lạ. Phùng Song nhấn nghe.
Giọng nói của Cố Tả Bạch lạnh lùng nghiêm nghị, nhiệt độ còn thấp hơn cả xưởng sản xuất vừa rồi khiến người ta phải rùng mình.
"Chiếc ghim cài trên áo đâu rồi?" Anh hỏi cô.